Phần 325
Khi cuộc chiến bước vào giai đoạn then chốt, Bình ra lệnh tấn công ồ ạt bằng tên lửa đạn đạo nhằm hủy diệt triệt để khả năng chống trả của đối phương. Quân Trung Quốc tìm cách bắn trả, nhưng hệ thống phóng tên lửa đã bị Lưu Thiên Kỳ cùng đội đặc nhiệm của gã chiếm quyền điều khiển, tên lửa không rời được bệ phóng hoặc có bắn đi được cũng không trúng đích, hiệu quả rất thấp.
Đất nước Trung Quốc tươi đẹp, giàu có giờ biến thành đống hoang tàn, dân chết đầy đường, tình cảnh khổ sở không sao kể xiết.
Sau nửa năm giao tranh, Toàn giáo đã chiếm được một phần hai lãnh thổ Trung Quốc và gần như toàn bộ khu vực đồng bằng Trường Giang và Hoàng Hà trù phú. Hai khu vực này hợp lại thành vùng đất được gọi là Trung Nguyên, chính là nơi phát tích văn minh Hoa Hạ. Gã giữ đúng lời hứa trao trả độc lập cho một phần Tây Tạng và Tân Cương là những vùng cao nguyên khó quản lý trong khi lại không có nhiều giá trị kinh tế, nhưng ngầm khuếch trương tín ngưỡng Toàn giáo, dùng tôn giáo làm công cụ can thiệp và chi phối các khu vực này.
Quân Toàn giáo lúc này đông đến sáu triệu người, trở thành đội quân đông nhất thế giới, trong khi quân Trung Quốc hoặc chết hoặc bị thương mà giảm đi quá nửa.
Bình đạt được thỏa thuận với La Chấn Bảo, theo đó họ La cam kết giao nộp Tôn Cảnh Nghi, đổi lại Bình hứa sẽ để La Chấn Bảo được giữ lại phần lãnh thổ phía Bắc của Trung Quốc, đồng thời công nhận La Chấn Bảo là nhà lãnh đạo hợp pháp của khu vực này.
La Chấn Bảo nhận được sự ủng hộ của quân đội, tiến hành bắt giữ Tôn Cảnh Nghi và gia quyến, giao nộp cho Toàn giáo, chờ Bình đến phán xử.
Bình đến nơi giam giữ nhà họ Tôn. Gã mỉm cười khi thấy Tôn Cảnh Nghi:
– Tôn ca.
Tôn Cảnh Nghi nhìn gã với ánh mắt oán độc:
– Giáo chủ Phạm Tất Bình, ngươi vô liêm sỉ quá đỗi.
Bình hỏi:
– Ta vô liêm sỉ như thế nào?
– Ngươi ngoài miệng thì thơn thớt nói cười, bên trong thì lập sẵn âm mưu hãm hại huynh đệ tốt, người như ngươi còn đáng sống hay sao?
Bình cười rộ:
– Tôn ca, anh nói sai rồi. Thứ nhất ta không xem anh là huynh đệ tốt, hai chúng ta chỉ tìm cách lợi dụng nhau mà thôi, ai cũng hiểu điều đó. Vậy nên đừng lôi chuyện tình cảm ra đây. Thứ hai, chừng nào ta vẫn còn sống thì chứng tỏ ta vẫn còn đáng sống. Tôn ca nghĩ mình đáng sống nhưng anh chết đến đít rồi còn tự hào điều gì nữa đây? Người nào sống là người đấy tốt.
Tôn Cảnh Nghi than:
– Bình đệ, ngươi có thể mở cho ta con đường sống không?
Bình nghĩ thầm người này quả nhiên không được anh dũng như La Tú Anh. Họ La cho dù rơi vào tay kẻ địch cũng không chịu mở miệng cầu xin. Tôn Cảnh Nghi âm mưu thâm độc, tham sống sợ chết, không phải là bậc anh hùng. Người như thế mà lại lên làm lãnh đạo tối cao thảo nào Trung Quốc chả nát bét.
Bình nói:
– Nể mối quan hệ thân thiết cũ, tôi có thể mở cho anh đường sống. Tôi hứa cho phép anh được đi tị nạn chính trị ở một nước thứ ba, địa điểm do anh tùy chọn, anh cũng có thể mang theo toàn bộ tài sản, nhưng với một điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Tôn ca, chúng ta đều biết tôi và anh không phải là chính nhân quân tử. Nhớ năm xưa chúng ta cùng quan hệ với Ngọc Baby thú vị biết bao. Xét thấy đã là anh em thì vợ anh cũng chẳng khác gì vợ tôi, tôi muốn anh nói với chị Dương Vũ Đình cho tôi được ngủ cùng chị ấy. Được vậy thì tôi sẽ giúp anh có điều anh muốn.
Mặt mũi Tôn Cảnh Nghi trở nên xám ngoét:
– Ngươi có thể bớt vô đạo đức hơn được không?
Bình thản nhiên đáp:
– Nếu ta tử tế hơn thì giờ này ta vẫn còn đang đứng ở góc đường cầu mong sự bố thí của thiên hạ. Tôn Cảnh Nghi, cho dù ta vô đạo đức đến đâu cũng không bằng anh bán cả tổ quốc chỉ để leo lên đỉnh cao quyền lực. Vào lúc này ta đủ sức tự mình ngồi vào vị trí lãnh đạo quốc gia của Việt Nam nhưng ta nhất quyết không làm, bởi vì có những giới hạn mà ta không làm được. Còn anh, anh là kẻ lòng lang dạ sói không biết điểm dừng, nếu đổi ngược lại ta và anh chắc anh sẽ đớp hết các cô vợ và nhân tình của ta không chừa một ai. Có phải thế không?
Tôn Cảnh Nghi im lặng không đáp.
Bình lại nói:
– Ngay cả con gái của anh ta cũng muốn. Tôn Tĩnh Hương là tuyệt sắc giai nhân, giống như đóa hoa mơn mởn vừa nở, không được trải nghiệm chẳng đáng tiếc lắm ư?
Tôn Cảnh Nghi đứng bật dậy, quát lớn:
– Đừng hòng.
Bình gọi hai đao phủ vào, mỗi tên cầm một con dao dài.
– Tôn Cảnh Nghi, anh có biết rằng ngay cả nếu không có sự giúp đỡ của anh tôi vẫn ngủ được với vợ con anh không? Anh còn nhớ chuyện đã xảy ra với vợ con La Tú Anh chứ? Nếu anh không chịu hợp tác thì thôi, tôi cho lóc thịt anh ngay tại đây, kết thúc mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Tôn Cảnh Nghi nhìn hai con dao bóng loáng, biết rằng Bình nói đúng, cho dù gã có đồng ý hay không thì vợ con hắn cũng sẽ bị chiếm đoạt mà thôi.
Hắn thở dài, nói:
– Ta đồng ý.
Bình phá lên cười. Gã nghĩ đến cơ thể tuyệt mỹ của Dương Vũ Đình và Tôn Tĩnh Hương mà trong lòng rạo rực, con chim cương cứng hết cỡ, đội cả chiếc áo thụng lên. Cảnh tượng ấy hiển hiện trước mắt Tôn Cảnh Nghi khiến hắn cay đắng đến nỗi không sao thở nổi.