Phần 321
Chương trình gieo giống của Bình vẫn chưa dừng lại.
Gã thụ thai cho công chúa Campuchia Norodom Vichara và người em của cô là Norodom Rattana Devi, biến họ thành người mẹ thứ hai mươi và hai mốt cho những đứa con của gã. Gã còn âm mưu thụ thai cho Hoàng hậu Achariya nhưng thử nhiều lần mà thai không đậu.
Tiếp theo là Hoàng hậu Thái Lan Chuachan và hai nàng công chúa Siriporn, Churai. Gã định thụ thai cho Lalita nhưng thai không đậu. Chuachan là người mẹ thứ hai mươi hai, Siriporn thứ hai mươi ba, Churai thứ hai mươi tư.
Bốn chị em nàng đẹp khi biết về việc Bình đang âm thầm thụ thai cho những người tình của mình, liền lập mưu đưa gã về nhà Đàm Hoa Trà để cưỡng hiếp gã.
Lần trước các nàng đã muốn mang thai của đứa con của Bình mà thất bại, lần này có sự giúp sức của Trần Thanh Thủy, tin chắc sẽ thành công.
Đàm Hoa Trà tuyên bố xanh rờn:
– Đây là nhà tớ, tớ được quyền thụ thai đầu tiên.
Sau câu ấy, nàng lập tức tóm lấy con chim của Bình, mút ngấu nghiến. Bình làm tình và xuất tinh vào trong lồn nàng.
Tiếp theo là Lâm Tuệ An và Nguyễn Hoài Thu.
Bà Nguyễn Thu Hằng đang định nối gót các bạn thì chồng bà ập đến đánh ghen. Người đàn ông này mặt đỏ tía tai, tuyên bố sẽ trừng phạt Bình vì tội cướp vợ của ông ta.
Trong khi ông ta chửi bới, Bình vẫn tiếp tục làm tình với bà Hằng trên giường. Đội Nữ Trinh trói nghiến người đàn ông này lại, bắt ông ta chứng kiến cảnh Bình địt vợ mình, xung quanh là các cô bạn gái của bà ra sức cổ vũ.
Địt vợ trước mặt chồng là hành động cực kỳ kích thích, Bình không chịu được, xuất tinh ồ ạt vào trong bướm bà Hằng. Còn chút tinh dịch sót lại, gã bắn lên mặt bà cho hội chị em liếm sạch sẽ.
Mãi khi đã thỏa mãn, Bình mới ra lệnh cởi trói cho chồng bà Hằng và ném ra ngoài đường. Người đàn ông này cảm thấy nhục nhã khôn tả, liền đi báo công an, ai dè lại bị tạm giữ để điều tra về tội thông đồng rút ruột tài sản nhà nước. Đây là tội liên quan đến việc khai khống và hợp thức hóa các khoản chi công tác lặt vặt, cực kỳ phổ biến, xét từng khoản thì ít nhưng cộng lại nhiều năm thì lớn. Chồng bà Hằng là Vụ trưởng một Vụ ở Bộ Tài chính, những việc như thế này sao lại không biết, nhưng hành động này đã thành thông lệ, chưa bao giờ nghĩ đến việc vì nó mà ông bị điều tra. Lê Văn Thành vỗ vai ông, nói:
– Nếu ông bỏ qua vụ việc của vợ ông thì chúng tôi cũng sẽ bãi bỏ việc điều tra tội danh này của ông, còn nếu ông cứ cố chấp thì chúng tôi đành phải tạm giữ ông cho đến khi sáng tỏ mọi việc.
Chồng bà Hằng sợ mất vía:
– Các anh bao che cho thằng Bình à?
– Chúng tôi đang bảo vệ ông. Vì nếu ông cứ chọc tức anh ta thì hậu quả sẽ tệ hơn nhiều so với chỉ là tội tham ô. Hãy tỉnh táo lại đi, muốn sống hay muốn chết? Vợ ông xét cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ, vì một người phụ nữ đã không còn chút tình cảm nào với mình mà mất tất cả liệu có đáng không?
– Tôi sẽ tố cáo việc này lên cấp trên. Các anh không thể một tay che trời.
Ông Thành đưa điện thoại cho chồng bà Hằng, lại mở luôn danh bạ cho ông xem, bên trong có số điện thoại của tất cả các nhà lãnh đạo quốc gia:
– Ông muốn gọi cho ai? Đây, cứ cầm lấy mà gọi đi. Tôi ra ngoài uống nước, khi nào gọi xong nhớ báo nhé.
Gương mặt chồng bà Hằng trở nên xám ngoét.
Thật không ngờ quyền lực của Phạm Tất Bình lớn đến vậy, dường như gã đã đứng trên toàn bộ hệ thống pháp luật và có thể làm bất kỳ điều gì gã muốn. So với gã, ông chỉ là con kiến.
Chồng bà Hằng nói một cách uể oải:
– Thôi được, tôi chấp nhận mất vợ.
Sau ngày hôm đó, bà Hằng ly dị chồng. Cả bốn nàng đẹp mang thai cùng lúc đứa con của Bình, trở thành những người mẹ số hai mươi lăm đến hai mươi tám.
Lâm Bảo Châu và Tuyết Lan cùng bày tỏ nguyện vọng được mang thai đứa con của Bình, Bình cũng vui vẻ đáp ứng mong muốn của các nàng. Hai nàng vẫn ghét nhau lắm, nhưng uy thế của Bình rất lớn nên gã có thể địt cả hai một lúc, lại bắt hai nàng quan hệ tình dục với nhau trước mặt cho gã xem. Trần Thanh Thủy không ngờ rằng hai thần tượng âm nhạc của mình cũng là nhân tình của Bình, hơn nữa còn nghe lời gã hơn nghe lời bố, vô cùng kinh ngạc.
Khi cơn bão tình đã đi qua, cô nằm gục trên ngực Bình, thì thào:
– Anh là ai?
Bình cười hỏi:
– Em hỏi thế là sao?
– Em thấy anh là người tàn bạo, ác độc, vô lương tâm, vô đạo đức nhưng không hiểu sao cô gái nào cũng yêu anh mê mệt, sẵn sàng vì anh mà từ bỏ tất cả các giá trị của mình để trở thành một con thú chạy theo bản năng và khao khát tình dục nguyên thủy. Có phải anh đã bỏ bùa họ và em không?
– Cả em nữa sao?
Thanh Thủy cười xấu hổ:
– Cả em nữa. Em đã lấy cớ chữa bệnh để được ở bên cạnh anh, em cảm nhận được huyết nhục của anh đang dần lớn lên trong bụng em, tự hỏi không biết đứa con này sinh ra sẽ như thế nào.
– Em có muốn nó giống anh không?
– Em cũng không biết nữa.
Giọng nói của Thanh Thủy trở nên ngắt quãng khi Bình thò tay xuống bướm của cô, khiến người cô run rẩy.