Phần 320
Người đầu tiên Bình quyết tâm có con cùng không phải là Vân, vợ gã, mà là cô gái mới quen Phạm Nhật Anh.
Phạm Nhật Anh tuy chưa từng gặp Bình trước đây nhưng tên tuổi của gã cô đã nghe người đời nhắc đến nhiều lắm rồi. Cô khâm phục tài năng, bản lĩnh của gã, ngưỡng mộ sự giàu có, danh tiếng của gã, yêu thích các bộ phim của gã, mê mẩn vẻ đẹp trai thần thánh của gã, vậy nên việc dẫn cô vào một căn nhà đẹp để quan hệ tình dục với Bình là điều dễ dàng nhất trần đời.
Gã phá trinh cô và xuất tinh vào trong lồn cô.
Nhưng sau một tháng cô vẫn chưa bị tắt kinh. Điều này cho thấy không phải cứ đẹp và mới mẻ là có thể phá vỡ được ngưỡng tâm lý của Bình, muốn hoài thai người phụ nữ còn phải có sự gắn bó sâu sắc với gã về mặt tâm lý.
Căn bệnh của gã trên thế giới này có một không hai, nó không nằm ở chất lượng tinh trùng mà là nỗi căng thẳng, sợ hãi trong đầu, vì vậy việc động viên tinh thần là điều vô cùng quan trọng.
Trần Thanh Thủy đã trợ giúp gã hết sức nhiệt tình. Mỗi lần gã quan hệ tình dục với người phụ nữ mà gã muốn thụ thai, cô đều nằm ở bên cạnh, tư vấn cho gã cách tập trung tinh thần và khí lực. Dĩ nhiên cô luôn được Bình đền đáp bằng cách thỏa mãn sự thèm khát nhục dục của cô mỗi khi gã đã xong việc với người phụ nữ kia.
Cứ thế, thành quả bắt đầu xuất hiện.
Bình thụ thai thành công cho Vân. Gã nghĩ đến những người con gái khác nữa.
Người thứ hai sau Vân là Nguyễn Hồng Hạ, gã gọi cô về từ Mỹ để quan hệ tình dục với cô. Nguyễn Hồng Hạ quả nhiên mang thai. Điều đó có nghĩa là sự nghiệp diễn xuất của cô sẽ chậm lại một thời gian, nhưng cô không nuối tiếc mà trái lại vô cùng hạnh phúc về điều này.
Người thứ ba là nữ tỷ phú Trung Quốc Triệu Nhã Tịnh. Người thứ tư cũng là một cô gái Trung Quốc khác: Tiểu thư La Thục Lâm, con gái của La Tú Anh.
Người thứ năm là Thích Đàm Thoa. Sư cô cho dù một lòng theo đuổi Phật pháp vẫn bị Bình địt cho đến có thai. Người thứ sáu đương nhiên là Luna White, Thánh nữ Toàn giáo.
Người thứ sáu là một Thánh nữ khác, Mersana, người thứ bảy là mẹ của cô Jasmine, cả hai mẹ con đều mang trong bụng cái thai của Bình.
Người thứ tám là Đào Quỳnh Hương, người nữ chiến sĩ công an nhân dân. Vì chuyện này mà bà Lam giận hắn một thời gian dài. Bà hỏi đi hỏi lại rằng tại sao Hương được mang thai cho Bình mà bà lại không được? Bình cũng không biết trả lời thế nào cho phải.
Bà Lam đề nghị rằng nếu Bình không muốn cho bà mang thai thì hãy để con gái bà là Trương Ngọc Trúc Viên được hưởng vinh dự đó, nhưng Bình từ chối, lý do là vì Trúc Viên hãy còn quá bé chưa thể mang thai được. Đó cũng là lý do mà gã chưa muốn cho Lan Phương thụ thai.
Người thứ chín là Hoa hậu Phương Trần Giáng My. Người thứ mười là mẹ của cô Bùi Cung Uyển.
Người thứ mười một và mười hai lần lượt là chị em song sinh Lê Thảo Linh, Lê Cẩm Linh.
Người thứ mười ba, con số của ác quỷ, là một người phụ nữ cực kỳ đặc biệt.
Thánh mẫu Toàn giáo Vũ Thị Thế Hà, mẹ đẻ của gã.
Lúc biết Bình định gieo giống vào bụng mình, người phụ nữ này lập tức sững sờ.
– Con thực sự muốn vậy sao?
– Con muốn vậy.
– Nhưng đứa bé sinh ra sẽ gọi con là gì?
– Nó sẽ gọi con là cha.
– Nhưng nó cũng là em con.
– Thì sao nào? Có vấn đề gì ư?
– Mẹ nghĩ điều đó thật không ổn.
Bình nhìn mẹ mình với vẻ thản nhiên.
Gã kéo bà vào lòng, bắt đầu ve vuốt cơ thể bà. Trần Thanh Thủy nằm bên cạnh, tâm thần run rẩy.
Cô đã giúp gã thụ thai cho mười hai người phụ nữ, trong đó có hai cặp mẹ con, nhưng bà Hà có quan hệ máu mủ với Bình, là mẹ đẻ của gã, hành động của gã đã vượt quá mọi giới hạn luân thường đạo lý, ngay cả một người thoải mái và phóng khoáng như cô cũng khó lòng chấp nhận được.
– Đừng làm vậy. – Cô thì thào, cố gắng can ngăn Bình. – Đó là hành động của ác quỷ.
Bình làm ra vẻ không nghe thấy Thủy nói gì. Gã vẫn tiếp tục kích dục cho mẹ mình khiến chân tay bà co quắp, sắc mặt mê man, cơ thể uốn éo không ngừng lại được, khắp người nổi da gà, nước nhờn tuôn ra như suối.
– Em thèm anh mà, đúng không? Em thèm con chim của anh, anh biết. Em là vợ, là người tình, là nô lệ của anh. Nhiêm vụ của em là làm tất cả những gì anh bảo em, đừng suy nghĩ làm gì cho mất công vì cho dù em không thích cũng sẽ phải làm thôi. Anh bảo em làm là em phải làm. Anh muốn em mang thai đứa con của anh, vậy thì em hãy ngửa lồn của em ra để anh ban tinh trùng cho em. Em chỉ cần làm một con đàn bà dâm đãng như em vẫn thường làm, những việc còn lại để anh lo.
Bà Hà thở gấp. Bà còn có thể làm được gì nữa đây? Bà chỉ là một con thú cái yếu đuối bị một con đực hùng mạnh dẫn dắt. Số trời đã định rằng con đực ấy lại là con trai bà. Lúc bướm bà đã ướt sũng, Bình mới nhét con chim khổng lồ của mình vào sâu trong tận cùng âm đạo của bà và sau đó dập bà bằng những cú đều đặn khiến bà ưỡn ngực lên vì khoái cảm.
Thanh Thủy nằm bên cạnh Bình, cơ thể trần truồng, tâm trạng kích thích cực độ.
Bà Hà còn chưa xuất tinh mà cô đã xuất tinh hai lần rồi.
Sau một tiếng đồng hồ, hai mẹ con xuất tinh cùng lúc. Tinh trùng của Bình bắn sâu vào trong lồn mẹ.
Một tháng sau thì bà Hà tắt kinh. Bà đã mang thai đứa con của con trai mình rồi.
Cũng trong đêm định mệnh đó, Trần Thanh Thủy mang thai, và trở thành người mẹ thứ mười bốn.
Người thứ mười lăm là Wendy Brown, người thứ mười sáu là mẹ cô Julia Jones. Người thứ mười bảy là Betty White.
Người thứ mười chín là bà Trần Diệp Thảo, người phụ nữ luôn có vị trí đặc biệt trong trái tim gã.
Dạo này gã làm tình với bà Thảo rất ít, nhưng không lúc nào gã không nghĩ tới bà, vì thế mà tinh trùng bắn vào lồn bà rất mãnh liệt.
Bà Thảo run lên bần bật. Bà đã chờ đợi giây phút này quá lâu, lúc nó đến bà có cảm giác như đây là một giấc mơ.
Giấc mơ được mang thai đứa con của Bình đã trở thành hiện thực.