Phần 315
Toàn giáo phát triển với tốc độ ngoài sức tưởng tượng của đa số mọi người. Do chủ trương của giáo phái công nhận tất cả các tín ngưỡng, khác chỗ thay vì chia tách lại đặt chúng dưới sự lãnh đạo của một Thượng Đế Tối Cao có lòng bao dung, nhân từ, nên dễ dàng tuyển mộ được đông đảo tín đồ từ các tôn giáo khác mà không cần trải qua giai đoạn cải đạo.
Năm hai mươi tuổi, Bình đã là nhà cai trị trên thực tế của một vùng đất rộng đến 1, 6 triệu kilomet vuông, bao gồm lãnh thổ của bốn nước Myanmar, Thái Lan, Lào, Campuchia. Phần lãnh thổ này còn rộng hơn cả đế quốc Khmer thời cổ, trở thành đế quốc rộng lớn nhất trong lịch sử khu vực Đông Nam Á.
Bình đưa tiếng Việt vào giảng dạy bắt buộc trong nhà trường và trong các giáo khu của Toàn giáo. Về mặt quân sự, gã lập ra ba Phương diện quân và một Đại đoàn Hải quân. Mỗi Phương diện quân có một triệu lính, bao gồm Phương diện quân Phương Bắc đối phó với Trung Quốc, Phương diện quân Phương Tây đối phó với Ấn Độ, Phương diện quân Phương Đông áp sát Việt Nam. Đại đoàn hải quân có năm trăm nghìn lính, có thể tiến ra cả Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương.
Các nhà máy của Thiên Ý được xây dựng ồ ạt, tận dụng nhân lực giá rẻ và tài nguyên ở các nước Liên bang mà sản xuất vũ khí ở quy mô lớn chưa từng thấy.
Đại sứ Mỹ tại Liên bang Đông Dương đến gặp Bình, thúc giục gã mở mặt trận tấn công Trung Quốc.
Bình biết rằng lực lượng của gã vẫn còn ô hợp, bây giờ mà đánh tất thua, mà đã thua thì mất trắng, ngay cả lãnh thổ mới chiếm được cũng mất, rồi sau này bị các thế lực thù địch đâm ngược trở lại chắc chắn mất mạng, liền tìm cách câu giờ. Gã đáp chuyến bay sang Mỹ, tìm gặp Liam Moore, Bộ trưởng Ngoại giao của Mỹ.
Liam Moore nhìn gã với vẻ kém thiện cảm:
– Anh Bình, nhờ biết lợi dụng sự giúp đỡ nhiệt tâm của chính phủ Mỹ mà anh chiếm hết nước nọ đến nước kia khiến báo giới chửi bới chúng tôi là lũ ăn hại. Người duy nhất trong toàn bộ giới truyền thông Mỹ còn đứng về phía anh là cô bồ Charlotte của anh, nhưng cô ta cũng đã cô thế lắm rồi. Chúng tôi sẽ không giúp anh thêm bất kỳ việc nào nữa. Trong vòng một tháng anh phải huy động toàn bộ lực lượng tấn công biên giới phía Tây Nam của Trung Quốc, nếu không chúng tôi sẽ rút sự ủng hộ dành cho anh và khi ấy hậu quả như thế nào chắc anh cũng đã đoán được rồi.
Bình thấy không thuyết phục được Liam Moore, đành tìm phương án khác.
Gã hối lộ cho Matthew Johnson một trăm triệu đô la để nhờ hắn bố trí cuộc gặp bí mật với Olivia Allen, Cố vấn An ninh Quốc gia Mỹ.
Olivia Allen năm nay năm mươi tuổi, được mệnh danh là người đàn bà thép của nước Mỹ, tính tình cực kỳ cương liệt và hiếu chiến, sẵn sàng cố vấn cho Tổng thống can thiệp quân sự vào các điểm nóng trên thế giới.
Olivia cũng đồng thời là một người đồng tính, bà ta cưới một người phụ nữ kém mười lăm tuổi làm vợ. Hai người có cuộc sống kín đáo, hiếm khi lộ ảnh trước công chúng.
Cuộc gặp diễn ra trong văn phòng của Olivia với Phạm Hương Giang làm phiên dịch. Bình đặt vấn đề trước:
– Olivia, tôi đã nói chuyện với Liam và tìm cách trấn an ông ta, nhưng ông ta tỏ ra sốt ruột một cách quá đáng. Ông ta thúc giục tôi tấn công Trung Quốc, nếu tôi thất bại, và chắc chắn tôi sẽ thất bại, thì tất cả các thành quả mà nước Mỹ đã cố công dựng lên cho đến nay sẽ mất sạch.
Olivia Allen thản nhiên đáp:
– Anh định thuyết phục tôi đứng về phía anh sao? Điều đó không được đâu.
– Tôi không yêu cầu bà đứng về phía tôi, mà chỉ yêu cầu có được các vũ khí tôi cần.
– Anh cần vũ khí gì?
– Tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, tàu ngầm hạt nhân, hàng không mẫu hạm, máy bay chiến đấu thế hệ thứ sáu, bom hạt nhân.
Olivia cười phá lên:
– Anh điên sao, Bình? Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý với các đòi hỏi ấy à?
– Sao không? Tôi cần đến các loại vũ khí ấy mới có thể chiến đấu chống lại được Trung Quốc và giúp cho nước Mỹ duy trì vị thế siêu cường mà không mất một giọt máu nào.
– Anh xem tôi như con nít vậy. Nếu anh sở hữu tất cả các loại vũ khí hủy diệt ấy, kết hợp với diện tích lãnh thổ và dân số đang kiểm soát hiện nay, thì anh sẽ thay thế Trung Quốc trở thành một Trung Quốc mới, thậm chí còn đáng sợ hơn cả thứ mà chúng tôi đang phải đối phó bây giờ. Hãy từ bỏ ý nghĩ ấy đi, Giáo chủ.
Khi nói câu ấy, Olivia dài giọng, tỏ vẻ giễu cợt.
Bình không tỏ ra bị xúc phạm mà chỉ cười nhạt. Gã đặt lên bàn bức hình chụp cảnh Olivia đang quan hệ tình dục tập thể với ba cậu bé tuổi chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Olivia nhìn thấy bức hình, lập tức xám mặt lại.
– Anh lấy cái này ở đâu?
– Lúc nãy bà vừa gọi tôi là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, Giáo chủ. Một tín đồ của tôi đã gửi cho tôi bức hình này. Nó chỉ là một trong số một trăm bức ảnh chụp cảnh bà quan hệ tình dục thác loạn với những đứa trẻ vị thành niên mà sau đó bà đã dùng quyền lực của mình để khống chế chúng và gia đình chúng. Bà chỉ là Cố vấn An ninh Quốc gia nhưng trên thực tế lại là người có quyền lực lớn thứ hai ở quốc gia này chỉ sau Tổng thống, thậm chí ở một khía cạnh nào đó thậm chí bà còn đáng sợ hơn cả ông ta. Bà cai quản một cơ quan an ninh khổng lồ với ngân sách bằng cả một quốc gia cỡ trung. Bà là một kẻ bệnh hoạn và tàn nhẫn còn hơn cả Hitle. Bà đã trực tiếp ra lệnh giết không ít người, vụ gần nhất mới tháng trước, có cần tôi kể tên ra không? Tôi có đầy đủ bằng chứng để chỉ cần hô một cái là bà ngồi tù suốt đời, nếu bà may mắn không bị án tử hình.
Bình dừng lại một chút để quan sát Olivia, thấy bà ta ngồi im không nói gì, mới thủng thẳng nói tiếp:
– Vợ bà cũng là một nạn nhân của bà, thậm chí còn là nạn nhân khốn khổ nhất. Bà lấy bà ta chỉ để mượn cái mác LGBTQ+ nhằm tiện bề thăng tiến trong sự nghiệp, vì chính quyền Dân chủ ưa thích các câu chuyện về giới tính khác thường. Trên thực tế bà đã giam cầm và tẩy não cô ta đến mức cô ta gần như hóa điên. Bà thích đàn ông, nhưng không phải đàn ông trưởng thành mà là những đứa trẻ vị thành niên, và bà đã ngủ với cả trăm đứa trẻ như vậy. Những kẻ dám tố cáo bà đều kết thúc bằng cái chết. Bà là tên tội phạm nguy hiểm nhất nước Mỹ kể từ thời của tên sát nhân Richard Francis Cottingham.
Những lời nói của Bình như mũi khoan xuyên vào đầu của Olivia khiến sắc mặt của người đàn bà quyền lực nhưng độc ác này trở nên nhợt nhạt.