Phần 305
Hơi thở dâm dật trong căn phòng cuối cùng đã khiến bà Chủ tịch nước Nguyễn Cẩm Tú bị cuốn theo.
Năm nay bà sáu mươi hai tuổi, đã tắt kinh từ lâu, nhưng về cơ bản vẫn là một người phụ nữ. Thỉnh thoảng bà nghĩ đến việc quan hệ tình dục, chỉ có điều chồng bà đã hom hem lắm rồi và trông ông ta chẳng hấp dẫn chút nào hết. Bà có hai con, một trai một gái. Đứa con gái cũng đã ba mươi bảy tuổi, đang làm vụ trưởng một vụ trong Bộ Xây dựng.
Bà đinh ninh rằng từ nay đến chết mình sẽ không còn ngủ với đàn ông nữa, nhưng bầu không khí rạo rực này làm cho bà dần trở nên mê man.
Thủ tướng Vichara nói với bà bằng thứ tiếng Việt còn hay hơn người Việt:
– Chị Tú, anh Bình là chồng em.
Hoàng hậu Achariya tiếp lời:
– Chị Tú, anh Bình cũng là chồng tôi.
Năm xưa Hoàng hậu Achariya đã từng ở Việt Nam một thời gian nên nói tiếng Việt rất sõi, chỉ là lâu rồi không dùng nên từ vựng rơi rụng nhiều. Bây giờ vì Bình mà bà học lại tiếng Việt, chẳng mấy chốc đã nói thành thạo.
Bà Tú líu cả lưỡi:
– Hai người là mẹ con, sao có thể lấy cùng một chồng được? Như vậy thì nát, nát quá.
Vichara đáp:
– Anh Bình là Thượng Đế Tối Cao, là giáo chủ Toàn giáo, không thể áp luân lý thường tình vào phân xử được. Anh muốn cưới ai thì cưới, anh cưới ai là vinh dự và hạnh phúc của người ấy. Mẹ con em vẫn ngày ngày cùng nhau hầu hạ anh Bình, cùng nhau lên đỉnh khoái cảm.
– Chuyện đó thật vớ vẩn, Thủ tướng Vichara, tôi rất tôn trọng cô, nhưng xin cô đừng nói nữa. Đó không phải là lời lẽ phù hợp với nhà lãnh đạo một nước.
Bà Ngọc xen vào:
– Chị Tú là người theo đạo Phật, thuộc nhiều bài kinh kệ. Giáo chủ Bình cũng vĩ đại như Phật mà còn cao hơn Phật. Chị Tú thử nghĩ xem, nếu giáo chủ không phải là Thượng Đế Tối Cao thì làm sao mà tất cả chúng em đều kính trọng và tôn sùng ngài như vậy?
– Đó là vì các cô bị lừa đảo mà thôi. Các cô là người có học thức, ở địa vị cao như vậy mà cũng bị anh ta lừa, làm các chuyện bại hoại trái với thuần phong mỹ tục. Chuyện này mà lộ ra cho người khác biết được thì thật xấu hổ.
Bình ngồi xuống một cái ghế, thản nhiên nhìn bà Tú và các nàng thơ của mình tranh luận.
Địa vị của gã lúc này như mặt trời ban trưa, niềm tin của gã vào quyền lực và sức mạnh bản thân vô cùng to lớn.
Gã nhìn thấy bà Tú quýnh quáng, biết rằng bà không còn chịu được mấy nỗi nữa.
Bà là người có tín ngưỡng, tin vào tôn giáo. Bà ta chỉ không có niềm tin vào Bình mà thôi, nhưng niềm tin ấy đang dần được hình thành. Con người là loài vật sống theo bầy, trừ các bậc vĩ nhân hoặc người có nghị lực phi thường, còn lại đều dễ dàng bị cuốn theo tập thể.
Bà Tú không phải là vĩ nhân cũng không phải là người có ý chí đặc biệt phi thường, bà chỉ là một chính trị gia gặp thời, được cơ cấu lên vị trí cao vì là phụ nữ. Bà mờ mắt trước những lời lẽ khuyên nhủ từ những người phụ nữ có học thức, ngoại hình, địa vị và mồm mép đang vây quanh bà.
– Không thể nào. Các người không thể thuyết phục được tôi. – Bà Tú hổn hển nói.
Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng bà. Chân bà bắt đầu run rẩy.
Bình vẫy tay. Các cô gái của gã vây quanh bà Tú và cởi quần áo của bà. Bà cố gắng chống trả trong vô vọng.
– An ninh. An ninh đâu. Cứu tôi.
Lực lượng an ninh đã bị Ban DX can thiệp, bỏ hết các sĩ quan trung thành với bà Tú, chỉ giữ lại những người trung thành với Bình, cho dù bà Tú gào to đến đâu cũng không ai bước vào giải cứu.
Chẳng mấy chốc trên người bà Tú đã không còn mảnh vải nào.
Ở tuổi sáu mươi hai, cơ thể của bà đã kém sắc hơn rất nhiều so với thời trẻ, mặc dù vậy nhờ biết chăm sóc bản thân mà bộ ngực của bà vẫn còn đầy đặn và duy trì được làn da trắng trẻo ưa nhìn.
Chim của Bình cứng lên như quả bóng bay căng quá cỡ, gã cảm tưởng chỉ căng thêm chút nữa thôi là gã sẽ nổ cặc mà chết.
Từ khi trở thành giáo chủ, Bình đã không còn mặc quần lót nữa. Duy nhất một chiếc áo choàng rộng thùng thình chụp lên người gã, bên trong chiếc áo là cơ thể trần truồng như trẻ sơ sinh, con chim khổng lồ của gã suốt ngày thả rông.
Mỗi khi chim của gã căng cứng, mọi người xung quanh đều nhìn thấy nó đội chiếc áo lên một cách dâm loạn và khiêu khích.
Lúc này mẹ con Hoàng hậu Achariya và công chúa kiêm Thủ tướng Vichara cùng nhau cởi áo của Bình ra khỏi đầu, để lộ cơ thể cường tráng, cơ bắp, phần bẹn đen ngòm đầy lông lá. Lông mọc lan xuống cả phần đùi trông cực kỳ ám ảnh.
Bà Tú nhìn cảnh tượng ấy, sợ phát khiếp. Bà lớn tiếng dọa nạt.
– Mày dám lại đây, tao sẽ giết mày.
Bình mỉm cười. Gã từ tốn bước vào phía bà, vừa đi vừa dán mắt vào bộ ngực lớn rung rinh, trên đầu vú lộ ra hai cái núm thâm xì, to tướng.
Gã vươn tay, lập tức tóm lấy bà chủ tịch, nhẹ nhàng nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của bà lên, kéo sát về người mình. Bà há mồm ra cắn, nhưng chưa kịp cắn thì bàn tay to lớn, khéo léo của gã đã đặt vào bẹn bà khiến toàn thân bà run lên bần bật.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng ấy thôi mà gã đã chạm trúng điểm G của bà. Gã đã mở được cánh cổng nhục dục của cơ thể bà, khiến nước nhờn tuôn ra như suối.
Người bà Tú mềm đi, ánh mắt đang chất chứa niềm căm phẫn bỗng dại hẳn, tay bà đang vung vẩy loạn xị bỗng co lại và đặt lên vú trong sự vô thức.