Phần 300
Bình bố trí một cuộc gặp kín đáo với Mohammad Jafari ở Phnom Pênh. Đây là lần đầu tiên hai người đàn ông này gặp trực diện, trước đó chỉ liên hệ qua thư ký, điện thoại hoặc tin nhắn.
Sau màn chào hỏi thắm thiết, Bình mời Mohammad ngồi xuống ghế và nói:
– Ông Mohammad, thế giới đang dần tiến tới cuộc đại chiến không thể tránh khỏi. Tôi không muốn dùng từ Chiến tranh thế giới thứ ba, nhưng quy mô cuộc chiến này chắc chắn sẽ rất khủng khiếp. Trong cuộc chiến tranh đó, thân phận con người nhỏ bé không đáng kể, chỉ những đại nhân vật mới có thể sống sót. Ông Mohammad, tôi quý mến ông là người thạo việc và giữ lời, nên muốn cùng ông tìm một con đường sống cho cả hai chúng ta.
Phạm Hương Giang dịch lại cho Mohammad Jafari nghe. Gã buôn súng cười bảo:
– Chẳng phải thế giới càng loạn thì ông Bình càng giàu hay sao? Nghe nói tài sản cá nhân của ông Bình đã chạm ngưỡng năm mươi tỷ đô la, đứng thứ ba trong số các tỷ phú giàu nhất châu Á. Ông cũng là một nhân vật lớn rồi, còn phải lo sợ gì nữa?
– Chút tiền bạc vặt vãnh ấy chỉ đủ để ăn uống qua ngày, không đủ để cứu tôi khỏi cái chết khi các cường quốc mạnh nhất khai chiến. Tôi còn nhiều tham vọng phải thực hiện. Ông Mohammad, tôi muốn xây dựng lực lượng quân đội riêng, nhưng không thể tuyển quân từ Việt Nam vì bị Bộ Quốc phòng ngăn cản. Tôi cần tuyển người từ các quốc gia khác, có thể là từ rất nhiều quốc gia. Chỉ có điều khi tuyển quân như vậy sẽ không tránh khỏi tình trạng ô hợp, nội bộ quân đội thiếu sự gắn kết, khi bước vào chiến đấu dễ xảy ra tình trạng rã đám, không phối hợp được với nhau, tinh thần xuống thấp, chưa đánh đã thua. Tôi đã nghĩ ra một cách rất hay, nhưng cần có ông giúp đỡ.
– Xin ông Bình cứ nói.
– Sợi dây liên kết giữa các cá nhân không gì mạnh hơn tình yêu tổ quốc và niềm tin tôn giáo. Bởi vì trong trường hợp này không thể viện dẫn đến tình yêu tổ quốc, do chúng ta không có chung tổ quốc, nên cách duy nhất là cầu viện đến niềm tin tôn giáo. Nhưng tôn giáo nào bây giờ? Tôn giáo nào cũng đã có giáo chủ riêng của nó. Tôi muốn lập ra một tôn giáo mới trong đó tôi là Giáo chủ, ông là Phó giáo chủ. Ông sẽ thay mặt tôi tuyển mộ các tín đồ theo đạo Hồi.
Mohammad lắc đầu, nói rằng:
– Thưa ông Bình, tôi e rằng điều đó không thể được. Tôi là một tín đồ đạo Hồi, tôi không thể cải đạo.
– Tôi không bắt ông phải cải đạo, và giữa hai ta thì xin được nói thẳng rằng đây là một cơ hội kinh doanh, một vở kịch mà thôi. Chúng ta cần phải đóng kịch tạo ra một tôn giáo mới để kiếm tiền từ nó. Tôi chắc ông Mohammad không phải là người chê tiền.
Mohammad bật cười ha hả.
– Chê sao được? Tiền ai chả thích.
– Đúng vậy đó. Tiền ai chả thích. Ông Mohammad, giáo phái mới của chúng ta tôn trọng các tín ngưỡng sẵn có, chấp nhận mọi tư tưởng tôn giáo và không bài trừ niềm tin nào cả. Ông tôn sùng thánh Allah, tin tưởng nhà tiên tri Muhammad là người dẫn đường, soi sáng cho cộng đồng Hồi giáo, rất tốt thôi, cứ giữ lấy tín ngưỡng của mình. Các tín đồ Thiên Chúa, Phật giáo cũng vậy. Nhưng chúng ta sẽ thêm vào một yếu tố nữa, thêm vào một vị thần tối cao bao trùm lên tất cả các vị thần khác. Thượng Đế Tối Cao. Supreme God. Jesus là God, Allah là God, nhưng ta là Supreme God, Thượng Đế Tối Cao. Chữ tối cao này rất quan trọng. Chúng ta không bài trừ, không hạ thấp các vị thần khác, chúng ta chỉ tạo ra một vị thần cao hơn họ. Các tín đồ tin theo Jesus, tin theo Allah, tin theo Phật cũng tức là tin theo chúng ta, bởi vì ta là sếp sòng của các vị này.
– Vậy tôi là thần hay người?
– Ông là người, nhưng đồng thời cũng là Nhà tiên tri của tôn giáo mới mà ta sẽ đặt tên là Toàn giáo – Totalitism. Toàn Giáo có nghĩa là toàn thể, là tôn giáo của toàn bộ các tôn giáo đã có, hiện có và sẽ có. Bất kỳ ai thiết lập tôn giáo mới trên thực tế cũng đều tự động trở thành thành viên của Toàn giáo. Ngôn ngữ chung của Toàn giáo là tiếng Việt, nên từ nay mọi người đều phải học tiếng Việt để giao tiếp với ta. Ta là Thượng Đế Tối Cao kiêm Giáo chủ Toàn giáo. Tên trần thế của ta là Bình, nên cũng có thể gọi là Bình giáo.
– Tôi phải thừa nhận rằng ý tưởng của ông Bình rất thú vị.
Bình đứng lên, nói với vẻ oai vệ:
– Hãy đến các vùng nghèo đói, chiến tranh loạn lạc, phát tiền cho dân chúng ở đó và tuyển mộ họ vào đội quân của ta. Hãy mang những cô gái đẹp nhất về đây cho ta, bất kể họ bao nhiêu tuổi, còn trinh hay đã có chồng. Hãy khai thác thị trường các nước Hồi giáo, hãy tìm đến Palestine và Iran, Iraq, hãy vẽ ra một tương lai tươi sáng cho những người phụ nữ mất chồng mất con. Hãy nói rằng ta sẽ ban phước lành cho họ nếu họ tin theo ta. Hãy in hình của ta, file hình ta sẽ đưa cho ông, và phân phát cho mọi người đang tìm kiếm một niềm tin mới. Phó Giáo chủ Mohammad, ta sẽ trả lương cho ông bằng các CEO cấp cao nhất thế giới hiện nay là hai trăm triệu đô la một năm, nhưng tiền bạc không phải là điều quan trọng nhất mà là sự che chở của ta dành cho ông khi đại chiến thế giới xảy ra. Ông và người thân của ông sẽ được an toàn.
Mohammad Jafari, từ nay là Phó Giáo chủ Toàn giáo cúi đầu, cung kính nói:
– Tôi hiểu, thưa Giáo chủ.
Kể từ thời điểm đó, Toàn giáo chính thức ra đời.
Toàn giáo nhanh chóng được đăng ký hoạt động ở Việt Nam, Lào, Campuchia. Bình thay đổi cách ăn mặc, bỏ hẳn áo sơ mi, quần tây để chuyển sang áo thụng màu xám, tóc để dài, cử chỉ như bậc chân tu.
Toàn giáo bề ngoài thì kêu gọi hòa bình, bên trong thì khuấy động chiến tranh. Với tín đồ nam thì giao súng, sung vào quân đội sẵn sàng chuẩn bị cho chiến tranh, với tín đồ nữ xinh đẹp thì đưa về Thiên Cung cho giáo chủ thả sức hành lạc.