Phần 3: NGÃ GIÁ
Bình dĩ nhiên không phải là một cậu choai choai chưa từng nếm mùi đời.
Nó đã mất zin từ năm 12 tuổi với con Vân cùng lớp. Cả hai đứa đều thuộc thành phần bất hảo và phổng phao hơn nhiều so với chúng bạn. Vân có mẹ mà không có bố, ngay cả mẹ nó hình như cũng chẳng biết bố nó là ai.
Từ năm lớp năm Vân đã có bạn trai. Nhưng lúc đó mới chỉ cầm tay hôn hít thôi. Bình mới là người đã biến nó thành đàn bà. Dĩ nhiên ở chiều ngược lại thì Vân cũng có công đưa Bình vào đời. Hai đứa đã hì hục khám phá cơ thể lẫn nhau và cơ thể của chính mình ngay tại nhà Vân, lúc mẹ nó đi ngủ với trai.
Bình nói lí nhí:
– Cô trả cháu bao nhiêu?
Lan béo hục lên một tiếng nghe như đang tức giận:
– Tao cho mày chơi free, lại trả tiền ăn cho mày mà mày còn đòi tiền. Không thấy xấu hổ hả cháu?
– Cháu không biết cô lại dẫn cháu đến đây. Nếu biết thì cháu đã từ chối. Cháu không làm được.
Lan béo nhìn xuống phần dưới của Bình, nhận ra rằng đích thực nó đang chúc xuống đất như con chim chết.
Mụ rít lên:
– Thằng ăn hại. Mày không xứng đáng làm đàn ông.
– Cháu mới có mười bảy tuổi thôi.
– Nếu tao cho mày tiền thì mày làm được à?
– Cháu không biết. Còn tùy cô cho cháu bao nhiêu. Nếu nhiều thì có lẽ cháu cố được.
– Cố cố cái mả cha mày. Mày làm tao thấy nhục quá. Chẳng lẽ tao lại xấu đến thế?
Nói vậy thôi chứ Lan vẫn rút ví, móc ra một tờ năm trăm.
– Tao chỉ có thế này thôi. Mày nhận hay không?
Bình hít một hơi thở sâu:
– Hai tờ đi.
Lan cười rú lên:
– Một triệu? Mày nghĩ mày là nam vương hả cháu?
– Được hai tờ cháu sẽ làm cho cô thỏa mãn.
– Mày có làm được cứt.
Lan ngần ngừ một lúc rồi cũng đành rút ra tờ nữa. Mụ đã đầu tư ba bát bún chả, lại thêm tiền thuê nhà nghỉ, nếu lúc này thằng bé dãy ra thì có phải tất cả số tiền ấy đều mất trắng không.
Bình không biết rằng toàn bộ chi phí cho ngày hôm nay đều không phải là tiền của người đàn bà này. Mặc dù huênh hoang nhưng trên thực tế mụ làm gì có tiền? Đây là tiền người khác cho để Lan làm việc cho họ. Với sự khôn ngoan chợ búa Lan đã cố tiết kiệm được ít chi phí nhằm đút túi riêng.
Mụ nhẩm tính trong đầu. Tổng chi phí hôm nay là một triệu hai trăm hai mươi nghìn, vẫn còn lại tám triệu bảy trăm tám mươi nghìn. Mất thêm một triệu ngoài dự kiến, nhưng thôi, coi như tao bố thí cho mày.
Bình cầm lấy hai tờ tiền, mừng húm. Một triệu với nó là to lắm.
– Ở lại đây chờ tao tắm. Đừng tìm cách ăn cắp tiền của tao. Tao đánh cho lòi trĩ ra đấy.
– Cháu không dám.
Bình ngồi trên giường, nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm.
Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Phần dưới vẫn mềm oặt, nếu tí nữa không lên được, có khi mụ ta đánh nó chết thật cũng nên.
Nó không phải là đứa kén cá chọn canh. Cuộc sống khốn khổ có bao giờ cho nó được quyền lựa chọn? Vấn đề là con cá này xương to quá, nuốt không nổi.
Nó chưa từng nhìn thấy cơ thể phụ nữ nào thiếu nữ tính như vậy. Nếu nó không nhìn thấy từ đầu còn đỡ, trí tưởng tượng sẽ tự động điền vào trong đầu những hình ảnh gợi dục và nó có thể thực hiện chức năng của một thằng đàn ông. Nhưng khốn thay nó lại trót nhìn thấy cơ thể lực sĩ của Lan, bây giờ cho dù cố gắng như thế nào đi nữa nó vẫn không sao kích mình lên được.
Lan tắm loáng cái đã xong rồi. Mụ cứ thế nghễu nghện bước ra, thậm chí còn chẳng thèm khoác cái khăn tắm lên che người, thân hình nung núc thịt rung rinh theo mỗi bước chân làm Bình tí nữa thì nôn ọe.
Nó cắm mặt xuống đất, bước vội vào trong nhà tắm.
Nhà tắm ở đây có lẽ chỉ khá hơn nhà tắm của nhà nó một chút mà thôi, được cái nước chảy rất mạnh. Bình đứng dưới vòi hoa sen, trong đầu cố gắng nghĩ về những đứa con gái mà nó đã từng quan hệ. Đầu tiên nó nghĩ về Vân, sau vài phút quả thực thằng cu em đã bắt đầu động đậy. Nhưng rồi từ bên ngoài Lan béo lại quát vọng vào:
– Làm gì mà lâu thế?
Tiếng quát ấy đã tước hết sinh khí nam giới của Bình, và phần dưới lại xìu xuống như cũ.
Bình vội dùng tay để kích nó lên lại, nhưng tâm trạng nó khẩn trương quá, cách làm này không phát huy hiệu quả.
Lan béo vẫn tiếp tục quát tháo bên ngoài, xem chừng việc phải bỏ ra một triệu khiến mụ vừa tức vừa tiếc.
Bình thở dài. Nó biết quả này xong rồi. Nó lấy cái khăn tắm còn lại khoác lên người, che đi phần nhạy cảm của cơ thể, sau đó chậm rãi lê bước vào phòng ngủ.
Lan béo đang nằm chễm chệ trên giường, hai chân dạng ra hai bên.
Đây nào phải là làm tình, đây là chiến tranh mới đúng.