Phần 299
Bình nằm ve vuốt Tống Ngọc Trân, định làm tình với cô lần nữa. Nhưng đêm nay gã đã phải bay về nước, thời gian không còn nhiều.
Gã đưa cho cô xem một dòng chữ trên màn hình điện thoại. Dùng chữ này do Kim Tuyết Hoa, một trong các cô vợ soạn theo yêu cầu của gã. Dòng chữ viết:
Một ngày nào đó em sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Tống Ngọc Trân mỉm cười. Cô bị gã địt rát đít quá, mãi không đứng dậy được.
Bình mặc quần áo, rời khỏi khách sạn. Ở đó hai chiếc xe đã đợi sẵn sàng, đưa gã và đoàn tùy tùng ra sân bay Quốc tế thủ đô Bắc Kinh.
Trên máy bay, Bình ngắm nhìn ba chiến lợi phẩm mà gã mang về nước.
Mẹ con Lý Thi Hàm, La Thục Lâm và Dương Vĩnh Hy. Họ đều đẹp, đều đáng yêu nhưng điều quan trọng hơn cả họ sẽ được dùng làm con bài chính trị cho gã thọc tay vào nội bộ Trung Quốc sau này.
Tôn Cảnh Nghi đã phạm một sai lầm chí mạng khi cho phép Bình đưa ba người này về Việt Nam.
Trên thực tế vẫn còn một người thứ tư nữa, đó là Quan Mộng Đình. Bình đã bí mật làm tình với người phụ nữ này trong khách sạn nơi gã từng lưu lại.
Quan Mộng Đình là một nhân vật đặc biệt, giống như Kim Tuyết Hoa, là người thạo tin, có quan hệ sâu rộng với các quan chức cấp cao của Trung Quốc, nhưng khác Kim Tuyết Hoa ở chỗ sẵn sàng bán đứng bạn bè, chủ nhân và ngay cả gia đình, người thân nếu nhận được lợi ích đủ lớn.
Chỉ cần thao túng được Quan Mộng Đình thì gã có thể nắm được rất nhiều tin tức tuyệt mật về tình hình chính trị Trung Quốc.
Việc đầu tiên gã làm là tặng cho cô ta một chiếc nhẫn nạm kim cương lớn và đẹp đến nỗi Quan Mộng Đình giống như bị sốc điện khi vừa nhìn thấy nó. Cô mải mê ngắm nghía chiếc nhẫn, hoàn toàn không để ý đến việc Bình đã nhét con cặc khổng lồ của gã vào lỗ đít của cô nàng mà không sử dụng đến dầu bôi trơn.
Máu đít của Quan Mộng Đình chảy ra, nhưng cô nàng vẫn nghiến răng chịu đau. Cô sẵn sàng chịu mọi thú vui tình dục bệnh hoạn của Bình chỉ vì chiếc nhẫn.
Đó là lúc Bình hiểu rõ về người này, cũng như cách thức thao túng cô ta.
Đế chế của Bình đang mở rộng với tốc độ càng ngày càng nhanh.
Thiên Group đã vươn lên thành tập đoàn tư nhân lớn thứ sáu châu Á sau ba công ty của Trung Quốc, một công ty của Ấn Độ và một công ty của Hàn Quốc. Riêng Thiên Ý đã trở thành tập đoàn công nghiệp quốc phòng tư nhân lớn nhất Đông Nam Á và thứ ba châu Á.
Thiên Group hoạt động trong ba mảng chính là bất động sản, công nghiệp quân sự và giải trí. Từ khi thành lập Liên bang Đông Dương, Thiên Group đã có điều kiện mở rộng thị trường sang Lào và Campuchia mà không gặp một chút lực cản chính trị, luật lệ và thuế quan nào.
Riêng với Thiên Ý, nguồn thu của công ty này rất đa dạng, từ ngân sách quốc phòng của Việt Nam, Lào, Campuchia và cả ngân sách quốc phòng Mỹ. Nhờ sự vận động của Bình mà Mỹ viện trợ hàng tỷ đô la cho Lào và Campuchia, số tiền này cho phép hai nước mua rất nhiều vũ khí, và chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi phần lớn trang thiết bị quân sự mới đều đến từ Thiên Ý.
Một nguồn thu khác cũng cực kỳ quan trọng đến từ việc bán vũ khí cho các lực lượng quân sự ở Myanmar, phe ly khai ở Thái Lan, các lực lượng kháng chiến của Palestine, Liban, các phe nhóm quân sự ở châu Phi.
Nhờ mối quan hệ nồng ấm với Mỹ và Nhật Bản mà Thiên Ý có thể nhập khẩu rất nhiều công nghệ quân sự quan trọng mà trước đây không ai chịu bán vì Việt Nam không phải là đồng minh chiến lược của các nước này.
Năng lực sản xuất của Thiên Ý đã đạt đến một tầm cao mới. Thiên Ý bắt đầu sản xuất cả máy bay chiến đấu, tên lửa, xe tăng, tàu ngầm. Bình thậm chí còn ước mơ sản xuất tên lửa đạn đạo liên lục địa, máy bay chiến đấu thế hệ thứ sáu, tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân, hàng không mẫu hạm, bom nguyên tử, bom nhiệt hạch, nhưng đây là các công nghệ quân sự tận cùng, mang tính quyết định thắng thua trong chiến tranh, không một nước nào chịu bán, cho dù trả bao nhiêu tiền đi nữa.
Bình hiểu rằng dục tốc bất đạt. Trước mắt cứ làm tốt những gì mình có thể làm được đi đã.
Thiên Ý xây dựng hai nhà máy ở Campuchia và một nhà máy ở Lào, đưa lao động Việt Nam sang làm việc. Người Campuchia và Lào kỷ luật kém hơn, năng suất thấp hơn, hay bỏ việc, trễ hạn, nên Bình không muốn dùng lao động địa phương.
Nhân lực của Việt Nam đổ sang hai nước này ồ ạt, thành lập các khu phố và quận riêng toàn người Việt. Báo chí chính thống của cả hai nước đều im hơi lặng tiếng trước sự thật này, người dân Lào và Campuchia chỉ có thể thể hiện sự bức xúc trên mạng xã hội. Tâm lý chống Việt Nam âm ỉ. Bình hiểu rõ điều này, liền trích năm phần trăm doanh thu của Thiên Group tặng đồng loạt cho người dân ở những khu vực có nhà máy hoặc khu thương mại của Thiên Group hoạt động. Hành động dùng tiền mua sự ủng hộ này tuy thô thiển nhưng lại phát huy hiệu quả. Những tiếng nói chống Thiên Group và chống Việt Nam trở nên yếu ớt và dễ dàng bị cô lập.