Phần 292
Đoàn người của Bình hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh vào lúc nửa đêm. Người của Tôn Cảnh Nghi đợi sẵn liền tách đoàn thành hai hướng, một hướng chở các tùy tùng của gã về khách sạn nghỉ ngơi. Một chiếc xe khác trở Bình và Kim Tuyết Hoa đến nhà công vụ của Tôn Cảnh Nghi tại Bắc Kinh.
Dáng vóc Tôn Cảnh Nghi vẫn uy nghiêm oai vệ như trước, nhưng trong ánh mắt đã có thêm mấy phần tự tin.
Hắn chào đón Bình bằng một nụ cười:
– Bình đệ.
Bình cũng cười nói:
– Tôn ca. Chúc mừng Tôn ca đại công cáo thành, trở thành người đứng đầu một đất nước Trung Quốc hùng mạnh.
– Cảm ơn Bình đệ đã giúp đỡ. Ta không thể bước lên ngôi cao mà thiếu sự cố gắng của Bình đệ.
– Tiểu đệ mang từ Việt Nam sang năm trăm cân cây Vĩnh Nam để đại ca dùng làm thuốc uống, chúc cho đại ca Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn.
– Phúc như Đông Hải thì ta nhận, chứ Thọ tỷ Nam Sơn thì thôi đi. Đời người hữu hạn, sao mà sống mãi được? Cây Vĩnh Nam tốt lắm, phụ thân và ta uống đều cảm thấy khỏe ra, không bị bệnh tật lặt vặt, suy nghĩ cũng sáng suốt hơn. Năm trăm cân này thật quý giá.
– Nghe đại ca nói thế, tiểu đệ rất mừng.
Tôn Cảnh Nghi nhìn Bình một lát rồi bảo:
– Trước đây ta vẫn biết tiểu đệ là người rất khá, vì thế nên mới tin tưởng giao phó việc lớn cho đệ, nhưng không ngờ đệ lại xuất sắc như vậy. Biểu hiện của đệ đã vượt ra ngoài mong đợi của ta rất xa. Bây giờ đệ đã là một trong những nhân vật quyền lực nhất, nếu không phải chính là nhân vật quyền lực nhất ở bán đảo Đông Dương, cai quản một vùng lãnh thổ có diện tích rộng lớn gần bằng đất nước Việt Nam. Đệ có các mối liên hệ thân thiết với các nhân vật quan trọng của chính quyền Johnson và dàn người đẹp của đệ khiến ta cũng phải ghen tị.
Bình đứng lên, vòng tay cung kính đáp:
– Đại ca đừng nói vậy làm đệ tổn thọ. Tất cả đều là nhờ ơn ca ca hết chứ tiểu đệ bất tài chẳng làm nên trò trống gì.
– Ta không nói sai. Là tự thân đệ đã cố gắng. Đừng nghĩ ta có ý đồ gì với đệ. Ngày hôm nay ta mời đệ đến đây là để nhờ đệ làm giúp ta một việc.
– Xin huynh trưởng cứ nói. Nếu thằng Bình này mà làm được, quyết không từ nan.
Tôn Cảnh Nghi chậm rãi thuật lại đầu đuôi sự việc:
– Chuyện là thế này. La Tú Anh đã bị đại bại, nhưng mối hận giữa ta và hắn không vì thế mà biến mất. Trước đây thằng khốn ấy nhiều lần sỉ nhục ta trước mặt đám đông, bây giờ những lời nói ấy vẫn còn canh cánh trong lòng. Ta muốn hắn chết nhục nhã không sao nhắm mắt được. Ta đã điều tra cặn kẽ, biết hắn yêu thương nhất là ba người phụ nữ, thứ nhất là vợ hắn Lý Thi Hàm, một tuyệt sắc mỹ nhân. Lý Thi Hàm năm nay năm mươi tuổi, tuy tuổi tương đối cao mà vẫn còn đậm nét xuân sắc thời trẻ. Thứ hai là con gái La Thục Lâm, năm nay mới hai lăm, cũng cực kỳ xinh đẹp. Người thứ ba là tình nhân của hắn Dương Vĩnh Hi, bốn mươi tuổi, từ địa vị một cô thư ký được hắn cất nhắc lên làm Cục phó Cục hậu cần. Nếu đệ có thể chinh phục được cả ba người này, gửi video cho hắn xem, chắc chắn hộc máu mồm mà chết.
Bình thấy âm mưu của Tôn Cảnh Nghi quá ác độc. Tuy gã cũng là kẻ lòng lang dạ sói, nhưng vẫn có sự tôn trọng dành cho La Tú Anh, việc ghê tởm như vậy không muốn làm, bèn bảo:
– Đại ca, tiểu đệ tiếng Trung một chữ bẻ đôi không biết, làm sao chinh phục nổi ba người phụ nữ này? Đại ca là bậc chí tôn, quyền lực nghiêng trời lệch đất, hẳn có thể dễ dàng sai khiến bọn họ.
Tôn Cảnh Nghi lắc đầu, đáp:
– Tiểu đệ nhầm rồi. Ta là Chủ tịch nước chứ không phải Hoàng đế. Thời đại đã thay đổi, quyền lực đã bị phân tán hơn nhiều so với thời phong kiến, lúc mà nhà vua muốn cướp ai thì cướp, không cướp được thì giết cả nhà. La Tú Anh đang ngồi tù nhưng vây cánh của hắn vẫn còn đông lắm, phải rất cẩn thận mới được. Thêm nữa, bố của Lý Thi Hàm từng là Phó Chủ tịch nước, Ủy viên Quân ủy Trung ương, danh vọng trong quân đội và nhân dân cao vời vợi. Ta mới lên, ân đức chưa có gì, không dám ngông cuồng. Về việc khác biệt văn hóa, ngôn ngữ ta cũng từng nghĩ đến, nhưng ta tin tiểu đệ là Thần tán gái, tất sẽ tìm ra được cách vượt qua khó khăn này.
– Những thủ hạ của huynh trưởng không làm được ư?
– Chúng được cái này mất cái kia, sao so sánh với tiểu đệ được? Hơn nữa tiểu đệ là người nước ngoài, nhỡ chuyện bại lộ thì người khác khó liên hệ cái chết nhục của La Tú Anh với ta hơn.
Bình lấy làm khó nghĩ, gương mặt của gã nhăn nhó:
– Huynh trưởng, điều đó có thực sự cần thiết không? Huynh trưởng đã dìm La Tú Anh xuống đáy bùn đen, tên tuổi của hắn đã bị bôi bẩn, danh dự mất hết, nhà cửa tan nát, đâu cần phải xâm hại vợ con hắn nữa?
Sắc mặt của Tôn Cảnh Nghi lập tức tối sầm:
– Ta là lãnh đạo chí tôn của Trung Quốc, người có thể gọi huynh xưng đệ với ta nhìn khắp gầm trời này chỉ có mình ngươi mà thôi. Lãnh đạo các nước lân bang gặp ta đều run sợ, không dám cười to thành tiếng. Ta trân trọng ngươi như vậy mà có chút việc bé cỏn con ngươi cũng không chịu làm ư? Ngươi thà bảo vệ cho La Tú Anh là một cái xác chết chứ không chịu theo ta à? Tiểu Bình, ta nhìn lầm người mất rồi.
Bình sợ hãi nói:
– Tôn ca, tiểu đệ sai rồi. Xin Tôn ca bớt nóng. Nhất định tiểu đệ sẽ chinh phục được ba người phụ nữ ấy khiến La Tú Anh hộc máu mà chết.
Thấy sắc mặt của Tôn Cảnh Nghi có phần hòa hoãn trở lại, Bình mới rụt rè nói tiếp:
– Chỉ xin đại ca khai ân, sau khi họ La chết, cho phép tiểu đệ mang cả ba người bọn họ về Việt Nam để sớm tối cùng nhau vui vầy.
Vốn Bình biết cuộc sống của ba người này chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, nhiều khả năng chịu điều tiếng dư luận không sao sống nổi nên mới mở một lối thoát cho họ.
Tôn Cảnh Nghi vui vẻ đáp:
– Tưởng chuyện gì. Ta đáp ứng với đệ.
– Tạ ơn Tôn ca.
Hai người uống rượu đến sáng mới chia tay, Bình và Kim Tuyết Hoa trở về khách sạn nghỉ ngơi.