Phần 290
Trên chuyến bay tới Trung Quốc, Bình không tránh khỏi cảm giác bồn chồn.
Gã đang thực hiện một chuyến đi cực kỳ mạo hiểm. Tôn Cảnh Nghi bây giờ đã không còn là Tôn Cảnh Nghi gã từng quen biết trước đây. Khi đó họ Tôn là Bí thư Tôn còn bây giờ là Chủ tịch Tôn, quyền uy ngất trời. Tôn Cảnh Nghi có thể cho người giết gã, vứt xác xuống cống mà không ai biết hay có thể làm gì để ngăn cản được.
Mối quan hệ giữa Bình và Tôn Cảnh Nghi dựa trên sự tồn tại của một kẻ thù chung là La Tú Anh. Bây giờ họ La đã bị bắt giữ, sợi dây liên kết ấy đã biến mất, ngược lại Bình còn có thể trở thành cái gai trong mắt họ Tôn sau những gì gã đã làm được trong thời gian vừa qua.
Kẻ ngôn ngoan ắt không nhận lời mời của Tôn Cảnh Nghi vào thời điểm này, khác nào tự chui đầu vào hang cọp.
Biết vậy nhưng sau khi đã suy nghĩ rất căng thẳng, Bình vẫn quyết định nhận lời mời của Tôn Cảnh Nghi.
Trung Quốc đang hỗn loạn, quyền lực chia năm sẻ bảy, Tôn Cảnh Nghi là Chủ tịch nước, Tổng Bí thư Đảng nhưng chưa chắc đã nắm được hết các phe phái trong tay, hắn vẫn cần Bình để làm các nhiệm vụ ở hải ngoại cho mình. Nếu suy đoán của Bình là đúng, gã vẫn còn có thể kiếm lợi lớn từ Tôn Cảnh Nghi.
Vào lúc này nếu Bình từ chối lời mời của họ Tôn thì mối quan hệ giữa hai người sẽ lập tức chấm dứt, Bình không còn thế và lực để tiếp tục leo cao hơn được nữa. Gã không muốn giới hạn mình ở ba nước Đông Dương. Gã nhìn thấy tương lai của mình ở Bắc Kinh, Washington D. C, London và Paris.
Người ôm tham vọng lớn như Bình, không thể không liều lĩnh khi nhìn thấy cơ hội.
Gã nhìn sang Tú Anh, người duy nhất không thực sự cần thiết trên chuyến bay này. Cô là một chuyên gia về Đông Nam Á, cô không giúp được gì cho gã trong chuyến đi tới Trung Quốc. Bình mời cô đi cùng chỉ vì gã chưa được làm tình với cô lần nào.
Như ai đó đã từng nói, phụ nữ có một đặc ân được ông trời ban tặng, đó là họ có thể đi bên cạnh những người đàn ông quyền lực nhất, thành đạt nhất, danh vọng nhất thế giới và chiếm trọn sự chú ý của dư luận, chỉ cần họ thực sự đẹp.
Những người phụ nữ đẹp nghiễm nhiên có quyền hưởng thụ những quyền lợi mà đàn ông phải đánh đổi mạng sống để giành lấy mà không cần phải làm bất kỳ điều gì, ngoại trừ việc thỏa mãn sự thèm khát tình dục của người đàn ông đó.
Gương mặt Tú Anh có vẻ lo lắng. Bình liền hỏi:
– Tú Anh, có chuyện gì vậy?
Tú Anh không giấu giếm mà thực lòng trả lời:
– Con trai chị bị trượt kỳ thi vào trường chuyên Tổng hợp. Nó rất buồn, vì vào được trường đó là bước đệm để du học sang Mỹ.
– Không vào đó không đi Mỹ được sao?
– Vào được trường rồi thì từ cấp hai sẽ tự động được lên cấp ba. Lớp chuyên Toán cấp ba Tổng hợp có mười suất học bổng trên tổng số hai mươi học sinh. Các trường khác phải cạnh tranh rất khốc liệt.
– Con em thiếu bao nhiêu điểm?
– Năm điểm. Không hiểu sao nó thi kém thế. Nếu thiếu nửa điểm còn xin được, chứ thiếu năm điểm thì chịu rồi.
Bình nói một cách uể oải:
– Hương Giang, hiệu trưởng trường chuyên Tổng hợp là ai?
Hương Giang nêu ra một cái tên.
– Nối điện thoại cho anh nói chuyện với ông ấy.
Hương Giang lập tức gọi thẳng cho ông hiệu trưởng. Bình cầm máy, nói:
– Anh X đó à? Em Bình, Thư ký Liên bang đây. Em có việc này nhờ anh.
Một phút sau, gã dập máy, nói với Tú Anh:
– Ngày mai em cho con đến trường Tổng hợp làm thủ tục nhập học đi.
Tú Anh mừng rỡ hỏi:
– Thật ư?
– Nhân tiện, trường miễn toàn bộ học phí cho con em trong ba năm cấp hai và ba năm cấp ba. Thầy hiệu trưởng nhờ anh gửi lời xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng trong mấy ngày vừa rồi.
Tú Anh xúc động không biết thế nào mà kể.
Cô lắp bắp nói:
– Cảm ơn, cảm ơn em… à không, cảm ơn Bình.
Bình chìa tay ra, Tú Anh sau một lúc lưỡng lự, liền rụt rè cầm lấy tay gã.
Gã kéo mạnh cô khiến cô ngã vào lòng. Tú Anh xấu hổ, nhưng vẫn nằm im chứ không tìm cách quẩy ra khỏi người gã.
Bình búng ngón tay, toàn bộ đèn trên máy bay đều tắt phụt. Những người phụ nữ khác theo lệnh rút về phía cuối máy bay, nhường lại không gian yên tĩnh và riêng tư cho hai người để họ làm điều mà những đôi nam nữ yêu nhau vẫn làm.
Bình nâng cằm cô lên, nói:
– Anh bận bịu quá, bây giờ mới có thời gian dành cho em được.
Tú Anh hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, ngượng đỏ mặt. Cô thì thào:
– Em đã có chồng rồi.
– Anh thích được ngủ với gái đã có chồng.
Bình cúi xuống hôn lên môi cô, Tú Anh khẽ mở miệng đáp lại, toàn thân run rẩy.
– Vợ của anh đều là hoàng hậu với công chúa, em sợ mình không xứng.
– Đừng tự ti như vậy. Trong mắt anh em hoàn toàn xứng đáng. Anh vẫn thường nghĩ về em khi đang làm tình với Vichara.
– Thật ư?
– Thật.
– Thế bây giờ anh đang nghĩ về ai?
– Về em, và cái lồn của em.
– Em đẻ thường, hai lứa rồi, nên nó hơi rộng. Em sợ anh sẽ thất vọng.
– Chim anh to lắm, bướm em mà chật quá anh lại không thích. Rộng mới phù hợp.
Tú Anh không ngờ rằng mình có thể nói những chuyện dâm loạn như vậy với một người đàn ông, nhất là người đó lại không phải chồng mình. Nhưng cô khâm phục, ngưỡng mộ và tôn thờ gã.
Giọng cô trở nên run rẩy.
– Anh làm em đi. Em ướt hết rồi.
Bình cởi quần áo của cô, để lộ cơ thể trần truồng, nõn nà với bầu ngực căng cứng đang vươn lên mời gọi.
Gã cúi mặt xuống, ngấu nghiến bầu ngực của người đàn bà được khao khát nhất Vụ Đông Nam Á của Bộ Ngoại giao.
Tú Anh ưỡn ngực lên để Bình có thể mút mát đầu vú của cô một cách dễ dàng hơn.
– Em có đẹp không? Anh có thích ngực của em không?
– Em rất đẹp và anh rất thích ngực của em.
– Anh đã muốn địt em chưa? Em sẵn sàng rồi.
– Đợi chút đã. Anh muốn em mút chim cho anh.
Bình cởi quần, để lộ con chim khổng lồ mà Tú Anh đã nhìn thấy và mơ về nó không biết bao nhiêu lần.
Tú Anh lập tức cầm chim của gã, vừa mút vừa nói hổn hển:
– Lúc anh làm tình với Hoàng gia Campuchia, em đã thèm muốn chết rồi mà ngượng quá không dám nói ra.
– Anh biết.
– Em mút chim thế này anh có thích không?
– Có, anh rất thích.
– Chim anh to quá đi mất, to hơn chồng em nhiều.
Tú Anh không biết rằng tất cả những lời dâm dục nãy giờ của cô đều đã được truyền đến khu vực của phi hành đoàn ở đầu máy bay.
Cơ trưởng Phạm Ngọc Hiền Nhi than thở:
– Chết tôi, lại phải thay đệm ghế rồi. Quần tôi ướt hết rồi. Ai đó bảo Tú Anh đừng khiêu khích nữa đi.
Tiếp viên trưởng Bùi Hạ Cúc hỏi:
– Chị không mang quần để thay à?
– Có chứ, tí nữa nhờ em lấy hộ chị cái quần mới, chứ quần này ướt khó chịu quá.
– Chị cứ chịu khó mặc đi, tí nữa anh ấy địt chị Tú Anh chúng mình còn chảy nhiều nước hơn nữa cơ.
Hiền Nhi để máy bay hoạt động ở chế độ tự lái, còn bản thân cô nằm dựa vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền, vừa lắng nghe Bình quan hệ tình dục với Tú Anh, vừa cất lên những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.