Phần 285
Đêm đó Bình kéo ba mẹ con Hoàng hậu Achariya vào căn phòng mà nhà vua Monvivong dành riêng cho gã, tiến hành cuộc động phòng hoa chúc lần đầu tiên trên doanh nghĩa vợ chồng với cả ba người.
Sáng hôm sau gã để Hoàng hậu và công chúa Rattana Devi ở lại Vương cung, chỉ mang công chúa Vichara đi cùng. Công chúa Vichara quảng giao, thông minh hiểu biết, có uy tín lớn trong dân chúng, lại đọc thông viết thạo tiếng Việt, có thể giúp ích nhiều cho gã sau này.
Đoàn xe của Bình hú còi chạy về tổng hành dinh tạm thời của lực lượng PCP. Người đứng đầu lực lượng PCP là một đại tá quân đội có tên là Chan. Chan là một người đàn ông cao lớn và hung tợn.
Gã dẫn Bình ra một cánh đồng, chỉ tay vào những cái hố sâu hàng mét, bên trong ngập tràn thi thể, cười hỏi:
– Anh biết đây là cái gì không?
Bình lắc đầu.
– Chúng là những cánh đồng chết. Lịch sử đang lặp lại. Năm xưa Pol Pot đã giết hàng triệu tàn dư của chính quyền thuộc địa tay sai của Pháp, Mỹ, nay chúng tôi sẽ giết hàng triệu tàn dư của chính quyền tay sai Trung Quốc và cả Việt Nam các người nữa, nếu các người xâm phạm độc lập, tự do của chúng tôi.
Ra là thằng khốn này đang dọa mình, Bình nhủ thầm.
Gã vẫn giữ bộ mặt thản nhiên:
– Anh có biết quân Việt Nam mất bao nhiêu lâu để giải phóng Phnom Pênh khỏi chế độ Pol Pot không?
– Bao lâu?
– Hai tuần.
– Thế anh có biết quân Việt Nam mất những gì từ việc chiếm đóng bất hợp pháp Campuchia không?
– Mất gì?
– Tất cả, cho đến khi các người trả lại tự do cho chúng tôi. Chúng tôi ủng hộ sự ra đời của Liên bang Đông Dương để chống Trung Quốc, nhưng chúng tôi hy vọng Việt Nam sẽ không nghĩ rằng Liên bang Đông Dương là một quốc gia trong đó các anh là người lãnh đạo còn chúng tôi là tay sai. Chúng ta là một liên hiệp các nước ngang hàng, không ai là bố của ai cả.
Một tên cận vệ của Chan rút khẩu súng chĩa vào đầu Bình, tỏ ý đe dọa.
Đan Thanh tước súng của gã, bắn vỡ sọ. Xác của gã rơi xuống một cái hố sâu bên dưới.
Hành động quả quyết của cô khiến tất cả cùng kinh ngạc. Những tên vệ sỹ của Chan ào ào rút súng chĩa vào đoàn người.
Bình nói với Chan:
– Đại tá Chan. Anh đang đứng trước Đại Nguyên soái quân đội Campuchia, con rể của vua Monvivong. Hãy cẩn trọng với hành động của mình.
Chan tức giận nói:
– Anh có tư cách gì để làm Đại Nguyên soái của Campuchia? Anh còn không phải là người Campuchia.
– Tôi không phải là người Campuchia nhưng tất cả chúng ta đều là thành viên Liên bang Đông Dương nên việc tôi làm Đại Nguyên soái cũng không phải là điều vô lý.
– Tôi có thể bắn chết anh ngay tại đây mà chẳng ai làm gì được tôi.
Bình đưa cho Chan một tờ giấy. Chan mở tờ giấy ra xem. Trên tờ giấy ghi tên bố mẹ, vợ con của Chan cùng địa chỉ chi tiết của tất cả những người này.
Chan trợn mắt nhìn Bình, hỏi:
– Ý của anh là gì? Quân Việt Nam định giết nhà tôi à?
– Không quân đội chính quy nước nào có thể làm những trò đê tiện như vậy, nhưng lính đánh thuê thì chưa chắc. Anh đã nghe đến cái tên Mohammad Jafari bao giờ chưa? Hắn là một ông trùm lái súng kiêm ám sát. Tôi đã yêu cầu gã cho người bao vây nhà anh, nếu trong vòng mười phút nữa tôi không gọi điện cho hắn ta thì cả nhà anh sẽ bị cắt cổ chết sạch, bao gồm cả đứa con trai mười tuổi của anh nữa.
– Anh dám làm vậy à?
– Sao anh không chờ thêm mười phút nữa rồi gọi điện hỏi thăm bố mẹ anh, xem họ còn sống không?
Chan mở máy điện thoại di động gọi cho bố. Gã gọi mãi không được, lại gọi cho vợ, cũng không được nốt.
Gã rít lên:
– Mày có thể giết cả nhà tao, nhưng mày vẫn chết cơ mà.
Bình nghẹo đầu, cười bảo:
– Tao chẳng những giết được cả nhà mày mà còn giết được cả mày cùng tất cả đám người của mày nữa. Mày có tin tao vẫy tay một cái là máy chết ngay tại chỗ không?
– Mày đừng có bốc phét.
Bình vẫy tay một cái, hai tên thủ hạ của Chan lập tức bị bắn thủng sọ, lăn quay ra chết.
Chan sợ rúm cả người. Trước mắt hắn hiện ra một đàn mười bốn chiếc UAV, mỗi chiếc dài chỉ dài năm mươi phân, sải cánh chưa đến một mét, cực kỳ nhỏ gọn và linh hoạt. Vốn dĩ từ khi Bình tiến vào đất Campuchia, gã đã cho triển khai dàn UAV hộ tống rồi. Những chiếc UAV này có hai nguồn xuất phát, một là từ chính đội xe của Bình, hai là từ khu vực biên giới, được người của Bình ngồi trong trụ sở đặt tại Hà Nội điều khiển, có thể dễ dàng đạt đến độ cao một cây số, tầm hoạt động hai mươi cây số, thời gian bay là hai giờ đồng hồ liên tục.
Những chiếc UAV mang theo rất nhiều đạn, một số còn được trang bị tên lửa diệt tăng, khi huy động số lượng ồ ạt đủ sức tiêu diệt cả một tiểu đoàn.
Nhờ sự hộ tống của dàn UAV này mà Bình mới có thể tự tin đi lại nghênh ngang trên đất Campuchia, chứ nếu chỉ trông chờ vào lực lượng Nữ Trinh toàn gái xinh chưa chồng thì quả là muôn phần nguy hiểm.