Phần 278: NGỦ VỚI HOÀNG HẬU ACHARIYA
Bình nói với nhà vua Monvivong:
– Các vương thất Hoàng gia đều cao quý. Tôi xin phép được ngủ với các bà theo thứ bậc.
Vua Monvivong nhìn vợ cả là Hoàng hậu Achariya, gọi:
– Bà lên đây.
Lại hỏi:
– Anh muốn làm chuyện đó ở đâu?
Bình nói với nhà vua:
– Tại đây, nếu đức vua không thấy phiền.
Nhà vua Monvivong nhìn sững gã trong vài giây, cảm giác như đang nhìn thấy một con quỷ không có lương tâm, không có đạo đức, không biết xấu hổ, tất cả những gì gã theo đuổi là nhục dục và sự hủy diệt.
Nhà vua Monvivong run rẩy nói:
– Nếu ngài có thể đảm bảo chắc chắn sự sống cho Hoàng gia…
– Tôi đảm bảo điều đó, và đảm bảo rằng các ngài sẽ được tiếp tục sống trong nhung lụa, ít nhất cho đến khi tôi chết.
Nhà vua Monvivong không chắc Bình nói thật hay nói dối, nhưng gã là cái cọc duy nhất mà ông có thể bấu víu vào lúc này. Ông đã cầu cứu Đại sứ Mỹ, Trung Quốc và các cường quốc phương Tây trong suốt một tuần, nhiều người hứa hẹn nọ kia mà cuối cùng chẳng ai đến, hoặc không ai đến được. Đám dân đen mọi rợ đã hai lần tấn công vào Vương cung, chặt đầu năm lính canh. Chúng đã chiếm các dinh thự ngoại biên và vườn tược của Hoàng gia, chỉ còn mỗi dinh thự chính là còn ngần ngại chưa chiếm. Nhưng xem chừng không còn trụ được mấy nỗi nữa.
Ông biết ba nước Việt – Cam – Lào đã ký kết Hiệp ước Hà Nội khai sinh ra Liên bang Đông Dương, trong đó như một lẽ tất nhiên Việt Nam là nước lãnh đạo Liên bang. Bình là Thư ký Liên bang, là đặc phái viên của Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Vũ Thế Kỷ, hẳn có thể cứu được ông và gia đình.
Ông nhìn Hoàng hậu Achariya với vẻ đau đớn:
– Bà có chịu được không?
Hoàng hậu Achariya đáp:
– Sự trường tồn của Hoàng gia mới là điều quan trọng. Sự hy sinh của chúng tôi đâu có đáng kể gì?
Bà bước lên, tiến về phía Bình, nói:
– Tôi đã sẵn sàng, thưa ngài Thư ký.
Bình khen thầm Hoàng hậu quả nhiên dũng cảm hơn người. Gã ngắm nhìn bà từ đầu đến chân, thấy bà cũng không phải dạng xấu người. Bà hơi đen và thấp, béo như đa phần các phụ nữ Campuchia khác, nhưng các đường nét trên khuôn mặt nếu nhìn kỹ thì còn khá trẻ và có phần xinh xắn.
Điều quan trọng hơn cả không phải là bản thân bà, mà là địa vị cao quý của bà. Có mấy ai trên đời này được hưởng diễm phúc ngủ với vợ của đương kim hoàng thượng Campuchia?
Bình bước đến, vuốt những lọn tóc vương trên trán bà, cúi xuống hôn lên môi bà. Gã làm điều đó trước mặt chồng bà, hai người con gái và hai người con dâu của bà. Tất cả mọi người đều yên lặng chứng kiến hành động trâng tráo của Bình.
Nụ hôn kéo dài chừng một phút. Bình lần mò cơ thể bà, tìm được chỗ cởi khóa váy, bèn nhanh chóng cởi nó ra. Chiếc váy tuột ra khỏi người, để lộ cơ thể đẫy đà. Hai vú của bà chắc cỡ C – cup, không phải dạng nhỏ so với người châu Á. Bình cởi áo lót, ngực lập tức xồ ra. Gã liền cúi xuống mút hai đầu ti.
Làn da của Hoàng hậu Achariya tuy đen nhưng nhờ biết sử dụng các hương liệu cổ truyền quý hiếm của Campuchia mà có mùi thơm rất dễ chịu. Bình lập tức cảm thấy ngây ngất, con chim đội lên như muốn chọc thủng cạp quần. Gã tự nhủ không cần phải vội. Đời người có mấy khi được như thế này, phải từ từ thưởng thức mới được. Cứ hùng hục trâu chó rồi sau này lại hối tiếc rằng biết thế ngày xưa mình cứ vờn cho đã mới bắt tay vào việc chính.
Hoàng hậu Achariya vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu nỗi đau đớn thể xác. Bà cảm thấy mình giống như vị thánh tử vì đạo, trong trường hợp này là chấp nhận sự hành hạ của một tên ngoại quốc hung bạo vì quyền lợi nghìn năm của Hoàng tộc và như vậy thì mọi hy sinh đều đáng giá. Nhưng bà nhanh chóng nhận ra rằng tên khốn đẹp trai này không hề hành hạ bà mà đang dẫn dắt bà tới bờ khoái lạc, và như vậy thì còn tệ hơn cả việc hắn cứ đè ngửa bà ra mà hãm hiếp. Bà cảm thấy nhục cảm phát sinh theo mỗi nụ hôn của gã, chúng kết nối với nhau thành một dòng nhục cảm mãnh liệt lan tràn từ đầu đến chân rồi cuối cùng biến thành những âm thanh rên rỉ tuôn ra khỏi mồm bà, thành dòng nước nhờn chảy ra khỏi háng bà mà bà không có cách nào ngăn lại được.
Bà nhìn đức vua với vẻ sợ hãi. Thế này có tính là phản bội chồng không? Đồng ý rằng ông đã cho phép bà được ngủ với gã, nhưng ông đâu có cho phép bà được hưởng thụ khoái cảm đâu? Thà rằng bà bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo còn dễ chịu hơn là bà hưởng ứng các hành động của gã, vì bị cưỡng hiếp cho thấy bà buộc phải khuất phục trước hoàn cảnh nghiệt ngã trong khi trái tim bà vẫn thuộc về ông. Còn hưởng ứng cho thấy bà đã thần phục gã cả thể xác lẫn tinh thần. Với người đàn ông đã quen đứng trên đầu thiên hạ như vua Monvivong, đây mới chính là điều tồi tệ nhất.
Nhà vua Monvivong nhìn vợ với vẻ đau đớn. Ông có thể thấy rõ đôi mắt của vợ mình đang mờ đi. Những tiếng rên rỉ sợ hãi pha lẫn khoái cảm của bà vang lên ngày một to hơn và dồn dập hơn, trong căn phòng yên tĩnh này nghe rõ mồn một. Bàn tay của bà từ chỗ buông thõng đã vô thức đặt lên đầu tên đặc phái viên đáng ghét kia, các ngón tay siết chặt mái tóc đầy lãng tử của gã. Chân bà run lẩy bẩy, xem chừng sắp ngã ra đất đến nơi. Đầu vú của bà cương cứng, vươn cao lên như muốn mời gọi những nụ hôn đầy cảm xúc của gã.