Phần 274: KIỂM TRA LÊ MINH CHÂU
Bình đỡ Đan Thanh nằm xuống, bắt đầu địt cô.
Bướm của Đan Thanh sũng nước, cơ lồn của gái chưa chồng siết chặt lấy chim Bình rất khó di chuyển, trên bầu ngực trắng như sữa căng cứng, tròn đầy lấm tấm những giọt mồ hôi như sương mai, gương mặt cũng đầy mồ hôi, ấy thế mà sắc mặt vẫn bình tĩnh. Thật là một nghị lực siêu phàm người bình thường không thể so sánh nổi.
Bình đã làm tình với Đỗ Thiên Lam và Đào Quỳnh Hương đều là các nữ chiến sỹ công an nhân dân ưu tú nhưng nghị lực của cả hai người đều kém Đan Thanh rất xa. Tất nhiên hoàn cảnh của hai bên khác nhau, nhưng Bình biết chắc dẫu có bắt ép thì Lam và Hương cũng không thể làm được như Thanh. Một khi con chim của Bình đã nhét vào bướm hai nàng thì các nàng sẽ lăn lộn như cha chết.
Bình địt Đan Thanh hùng hục, thi triển tất cả các kỹ năng đã từng khiến các cô nhân tình của gã điên đảo. Nào là vuốt dọc sống lưng, bóp vú, nhai tí, cắn tai, liếm cổ, trong khi chim vẫn giã vào bướm của cô những cú trời giáng. Đan Thanh không rên lấy một tiếng. Sắc mặt kiên cường gan góc. Quả đúng là dẫu địch có hiếp ta, có làm ta sướng phát rồ cả người ta cũng không dao động.
Một lúc sau, Bình rút chim khỏi bướm của Đan Thanh, nước sướng theo cú rút ấy bắn phọt tới nửa mét, ào ào như dòng suối nhỏ, tràn ngập cả sàn nhà. Toàn thân cô co giật một cách dữ dội nhưng hai mắt vẫn mở to, môi mím chặt.
Bình phục Đan Thanh không biết thế nào mà kể. Phụ nữ đạt cực khoái mà không rên không la như cô, trần đời chắc chỉ có một không hai.
Bình kêu Đan Thanh đứng dậy, nói:
– Ta phong cho Dương Đan Thanh làm Thiếu tướng, toàn quyền chỉ huy lực lượng bảo vệ Giáo chủ.
Dương Đan Thanh đáp:
– Cảm ơn Giáo chủ.
Khi cô đứng thẳng, nước sướng vẫn chảy tong tỏng từ bướm xuống sàn nhà không sao kìm lại được.
– Thiếu tướng Dương Đan Thanh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nay ta kiểm tra từng thành viên trong đội.
Bình đến đứng trước mặt Lê Minh Châu, cô gái xinh nhất trong đội Nữ Trinh.
Minh Châu thực ra không đạt tiêu chuẩn vào đội Nữ Trinh. Cô hơi thấp, chỉ cao có một mét sáu chín trong khi yêu cầu tối thiểu là một mét bảy mươi. Cô thi trượt bài bắn súng, trượt bài thi võ, trượt luôn bài thi lái xe mô tô phân khối lớn. Nhưng sau khi đã trượt hết tất cả các bài thi, cô vẫn được đích thân Giáo chủ đặc cách nhận vào, nguyên nhân đơn giản chỉ vì cô quá đẹp, Giáo chủ cầm lòng không đặng.
Định lực của cô rất kém, lúc đứng trước mặt Giáo chủ, hơi thở nặng nề, gấp gáp như người lên cơn hen suyễn.
Bình ra lệnh:
– Đồng chí Lê Minh Châu, hãy cởi quần áo ra.
Lê Minh Châu run bắn. Cô vẫn còn trinh nên rất sợ đàn ông và càng sợ phải khoe thân trước mặt người khác. Chỉ có điều mệnh lệnh của Giáo chủ đã ban, làm sao dám cãi?
Do căng thẳng quá nên Lê Minh Châu loay hoay mãi mới cởi được hết quần áo, trong suốt thời gian ấy Bình vẫn kiên nhẫn chờ đợi, con chim càng ngày càng to hơn, cương cứng như muốn phát nổ.
Bộ quân phục Nữ Trinh tuột ra, để lộ cơ thể trinh nguyên trần truồng đẹp không tỳ vết. Từ trên xuống dưới thuần túy là một màu da trắng như ngọc, không thấy một vết sẹo nào. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên bầu ngực thanh tân giống như đồ trang sức tô điểm cho vẻ đẹp kỳ diệu của cô. Gương mặt cô trái xoan thanh tú, môi đỏ tự nhiên không cần bôi son, sống mũi rất thẳng và cao, cánh mũi uốn cong tạo thành một hình e lip hoàn mỹ không góc chết, nhìn từ dưới lên cũng đẹp như nhìn từ trên xuống. Hàm răng của cô trắng như sứ, đều tăm tắp, mỗi khi cười thì không gian như bừng sáng, cuốn trôi hết phiền muộn của người đối diện.
Cơ thể của cô tạo thành hình dáng đồng hồ cát, ngực to, mông to, eo thon con kiến, chân dài miên man, nếu mặc quần short ngắn thì chẳng khác gì phim sếc vì chân quá trắng, quá mịn mà thành ra gợi dục.
Bình ra lệnh:
– Đồng chí Lê Minh Châu bảo trì tư thế trong khi tôi hôn đồng chí.
Gã đặt môi xuống ngực Lê Minh Châu, vừa mới chạm khẽ vào cô đã quỵ xuống, hai tay che ngực.
Đan Thanh quát:
– Như thế mà được à? Minh Châu, mau đứng lên.
Minh Châu vẫn không đứng lên được. Bình liền nói đỡ cho cô:
– Thôi để từ từ dạy dỗ cũng được.
Với ai thì Bình còn nghiêm khắc chứ với Minh Châu thì gã tha thứ hết. Miễn cô đẹp thì việc kiểm tra, thi cử cũng chỉ mang tính hình thức mà thôi. Cô được một điểm vẫn qua môn, chẳng những thế còn tóp đầu, được Giáo chủ đích thân ban thưởng bằng con chim vĩ đại của mình.
Lê Minh Châu thở khó khăn thế nào thì Bình cũng thở khó khăn như vậy. Đây là lần đầu tiên gã được chứng kiến Minh Châu cởi truồng, thân thể tuyệt mỹ của cô làm gã vừa căng thẳng vừa phấn khích.
Đan Thanh ra lệnh:
– Minh Châu, mau mút chim cho Giáo chủ.
Minh Châu nhìn con chim của Bình với vẻ sợ hãi:
– Em không biết làm ạ.
– Dễ như thế mà còn không biết làm thì chuyện gì mới làm được? Phạt chống đẩy hai trăm cái, chạy một trăm vòng quanh Thiên Hạ Rừng Vàng.
Minh Châu sợ quá, những muốn ngất xỉu.
Bình liền dùng tay đỡ cơ thể đang lảo đảo của cô, nói đầy dịu dàng:
– Thôi, hôm nay là ngày đầu tiên, mọi việc xí xóa hết. – Lại thì thầm vào tai Minh Châu. – Em không biết mút chim thì để anh mút cho em.
Gã đỡ cô nằm xuống, âu yếm như tân lang đỡ tân nương lên giường đêm tân hôn. Gã dí sát mặt vào bướm cô, thè cái lưỡi ram ráp liếm một đường thật dài trên màng bướm mỏng manh, thơm tho, trắng trẻo, ướt nhẹp làm Minh Châu co rúm người, hai đùi khép lại, ý muốn bảo vệ thánh địa của người con gái.
Bình đã có quá nhiều kinh nghiệm với chuyện này. Gã mơn trớn đùi cô một lúc, theo sự kích thích đầy thành thục ấy chân cô bắt đầu lỏng ra và người cô bắt đầu cảm nhận được cơn thèm khát nhục dục.
Bình đút chim vào bướm của cô, Minh Châu kêu lên một tiếng thảng thốt đầy đau đớn. Máu trinh chảy xuống đùi non, nhuộm đỏ làn da trắng. Cô bật khóc vì xấu hổ và sợ hãi, giống như người lạc lối không biết tương lai sau này thế nào.
Bình ra sức an ủi cô:
– Đừng khóc. Giáo chủ thích em. Giáo chủ sẽ che chở em cả cuộc đời.
Minh Châu thút thít nói:
– Thật không ạ? Nhưng em kém cỏi, không xứng đáng.
– Miễn em làm cho Giáo chủ sướng thì em xứng đáng.
– Thế để em làm cho Giáo chủ sướng ạ.
Cô nói vậy thôi chứ cô chỉ quờ quạng được một tí lại nằm yên, để cho Giáo chủ Bình tự thân vận động trên người cô. Nhưng vậy là Giáo chủ đã đủ sướng muốn chết rồi.
Con chim của Bình chui càng lúc càng sâu vào trong người Minh Châu. Cùng với đó cô cũng ưỡn đít càng lúc càng cao, hơi thở cùng lúc càng gấp, gương mặt càng lúc càng đê mê.