Phần 273: THÀNH LẬP ĐỘI NỮ TRINH
Sau khi nhận được kết quả cuộc họp Bộ Chính trị, Bình trở nên hết sức nghênh ngang.
Gã cho thành lập đội Nữ Trinh với các tiêu chuẩn tuyển chọn cực kỳ khắt khe. Tất cả các thành viên của đội đều phải là trinh nữ trên mười bảy tuổi dưới hai mươi lăm tuổi, cao trên mét bảy, ngoại hình xinh đẹp, khả ái, dễ thương, lại phải giỏi võ, biết sử dụng súng và các loại vũ khí thông dụng khác một cách thành thạo.
Với các yêu cầu khắc nghiệt như thế này, ngay cả khi đến các trường quân đội và Học viện An ninh cũng phải tuyển mãi mới đủ ba mươi người. Đội Nữ Trinh là lực lượng bảo vệ an ninh cho cá nhân Bình, không bao giờ rời gã một bước. Theo sự quy định của pháp luật hiện hành thì đội này không được mang theo súng, nhưng Bình vẫn công khai trang bị súng cho tất cả ba mươi thành viên của đội. Gã lại mua thêm sáu chiếc xe ô tô và ba mươi chiếc xe máy đặc chủng vốn chỉ được trang bị cho lực lượng an ninh bảo vệ cho các nguyên thủ quốc gia. Những chiếc xe này được sơn màu rất dễ nhận ra, có gắn đèn màu nhấp nháy và còi hụ, mỗi lần Bình đi đâu là phố phường inh ỏi, náo loạn đến đấy. Nhân dân chỉ trỏ, bàn tán, thích thú khi thấy các cô gái xinh đẹp như thần tiên giáng trần mặc quân phục màu trắng lái xe mô tô phân khối lớn phóng vù vù trên đường, đằng sau là đoàn xe của Giáo chủ – Chủ tịch – Cố vấn Đặc biệt Toàn quyền Phạm Tất Bình ào ào lướt qua.
Xe của Giáo chủ là chiếc xe Rolls – Royce Ghost màu trắng bạc, khác hẳn so với các xe khác. Trên xe đi đâu cũng có vài ba em gái xinh đẹp để Bình thưởng thức mỗi khi di chuyển.
Đứng đầu lực lượng Nữ Trinh là thiếu tá Dương Đan Thanh, ba mươi tuổi, cao một mét bảy mươi ba, nguyên là thành viên của Bộ Tư lệnh Cảnh vệ. Thiếu tá Dương Đa Thanh quê ở Ý Yên, Nam Định, rất xinh đẹp, tài năng. Tính cách thì trầm ổn, bình tĩnh. Bình mất rất nhiều công sức và phải thông qua ông Lê Văn Thành kiên trì tác động mới mời được thiếu tá Thanh bỏ Bộ Tư lệnh Cảnh vệ về làm đội trưởng đội Nữ Trinh, nhận lương hai trăm triệu đồng một tháng. Đương nhiên ngoài lương ra còn rất, rất nhiều phúc lợi khác nữa. Bình đã cấp cho thiếu tá một căn biệt thự trị giá sáu mươi tỷ đồng có vườn rộng và bể bơi ở cánh Tây khu Thiên Hạ Rừng Vàng để cùng nhau vui vầy.
Cần nói thêm rằng thiếu tá Thanh là người đầu tiên trong số các nhân tình của Bình được cấp nhà ở cánh Tây, đánh dấu sự mở rộng nhanh chóng danh sách tình nhân chính thức của gã.
Bình cho xây dựng trụ sở của đội Nữ Trinh là một khu nhà rộng bốn nghìn mét vuông ở ngay cổng khu Thiên Hạ Rừng Vàng. Trụ sở trên mặt đất chỉ có hai tầng thôi, nhưng bên dưới có thêm tầng hầm cao bốn mét. Cửa sổ được lắp kính chống đạn, tường siêu dày có thể kháng cự cả cuộc tập kích của bom nguyên tử, bên trong có kho súng chứa cả nghìn khẩu và đạn dược thì đủ dùng cho cả một tiểu đoàn.
Sau thời gian tập hợp và huấn luyện, thiếu tá Dương Đan Thanh báo cáo với Bình rằng đội Nữ Trinh đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ. Bình liền cho tập trung cả đội, xếp thành sáu hàng ngang, mỗi hàng năm người để kiểm tra tinh thần chiến đấu.
Bình đứng trước đội Nữ Trinh, nhìn sắc mặt của từng người, hài lòng khi thấy tất cả đều đầy vẻ tập trung, nghiêm trang, bình tĩnh và am hiểu trách nhiệm của mình. Tất cả đều cao ráo chẳng thua gì người mẫu, dáng vóc khỏe mạnh nhưng mảnh mai, lúc mặc quân phục thì mạnh mẽ mà lúc mặc váy vào thì thon thả gợi cảm. Thử hỏi cả cái nước này, thậm chí cả khu vực Đông Nam Á này kiếm đâu ra lực lượng tương tự?
Thiếu tá Đan Thanh hô:
– Nghiêm.
Các thành viên Nữ Trinh lập tức đứng thẳng người, thần thái cứng cỏi vững vàng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đan Thanh lại nói:
– Xin Giáo chủ chỉ dạy.
Mọi người đồng thanh hô:
– Xin Giáo chủ chỉ dạy.
Bình gật đầu:
– Các đồng chí biết nguyên tắc của đội Nữ Trinh là gì không?
Ba mươi cô gái hòa chung một giọng:
– Kính thưa Giáo chủ, là tuyệt đối trung thành, kiên định một lòng, vững vàng không ngả nghiêng, sẵn sàng hy sinh.
– Được, có thể xem là thuộc bài đấy. Nhưng ngày hôm nay ta sẽ thử xem các em có đạt được các tiêu chuẩn này không nhé.
Gã chậm rãi cởi quần áo, để lộ cơ thể đẹp đến mức không chỉ phụ nữ mà ngay cả đàn ông nhìn vào cũng rung động.
Gã càng ngày càng đẹp trai và có khí chất hơn, đẳng cấp so với tuổi mười bảy đã khác xa một trời một vực. Vào thời điểm này, một nụ cười vu vơ của gã cũng đủ sức chinh phục được một cô gái.
Trên người Bình không còn mặc gì. Con chim của gã vươn dài ra đằng trước và hướng lên cao, đàn bà nhìn vào không ai có thể tự chủ được. Hoặc họ sẽ bị nó hút hết sạch hồn vía, mắt nhìn chằm chằm như thể nó là thỏi nam châm dụ hoặc linh hồn họ, hoặc xấu hổ quá mà nhắm mắt lại không dám nhìn.
Bình bước đến trước mặt các thành viên đội Nữ Trinh ở khoảng cách rất gần, nhận ra rằng hơi thở của các cô gái đang trở nên dồn dập.
Gã nhận xét:
– Tâm bất an, nhưng vẫn bảo trì được tư thế. Cho năm điểm trên mười. Đan Thanh, em cởi quần áo ra đi.
Đan Thanh liền cởi bỏ quân phục, sau đó lại tiếp tục cởi bỏ quần áo lót. Cơ thể của Đan Thanh cực kỳ săn chắc và cơ bắp, cơ bụng sáu múi, sức khỏe tràn đầy, có thể dùng tay không hạ gục dễ dàng một người đàn ông bình thường.
Bình đứng trước Đan Thanh, đầu chim cọ vào bụng cô. Gương mặt Đan Thanh vẫn bình tĩnh như không. Gã dùng tay bóp vú cô. Sắc mặt cô vẫn thản nhiên. Gã liền cúi xuống mút đầu ti của cô trong khi bàn tay vòng xuống, xoa mạnh thành âm hộ của cô. Sau một lúc thi triển các thủ pháp kích thích, đầu ti của cô đã căng cứng, bướm đã chảy nước tong tỏng nhưng gương mặt vẫn bảo trì được sự trấn tĩnh như cũ.
Bình hài lòng nói:
– Các đồng chí hãy nhìn vào đồng chí Đan Thanh mà học tập. Ta chưa cho đồng chí Đan Thanh nghỉ thì đồng chí chưa được nghỉ, nhưng cơ thể đã sẵn sàng phục vụ cho ta rồi. Mười trên mười. Đồng chí Đan Thanh, mau quỳ xuống mút chim cho ta.
Đan Thanh nói “Tuân lệnh” rồi lập tức quỳ xuống, mút chim cho Bình.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn vang lên tiếng mút chùn chụt của Đan Thanh và tiếng thở nặng nề của ba mươi cô gái.