Phần 272: CUỘC HỌP LỊCH SỬ CỦA BỘ CHÍNH TRỊ
Phiên họp đặc biệt của Bộ Chính trị diễn ra vào buổi chiều. Mười lăm nhân vật quyền lực nhất đất nước lần lượt bước vào căn phòng được bảo vệ cực kỳ cẩn mật, tất cả đều phải bỏ điện thoại vào trong một cái hộp để ở hành lang. Khu vực hội họp bị phá sóng và áp chế điện tử, đảm bảo rằng các nội dung trao đổi sẽ không bị tiết lộ cho những người không có thẩm quyền hoặc tình báo nước ngoài.
Khi các nhà lãnh đạo quốc gia đã bước vào phòng họp, Lê Văn Thành đến bên cạnh Vũ Tài Tuấn, rỉ tai:
– Những gì đã xảy ra với Đạt là món quà mà Bình gửi tặng cho anh. Thứ duy nhất mà cậu ta muốn nhận lại là tình bạn.
Vũ Tài Tuấn sững sờ.
Ông đã nghe nói về cái chết của Đạt. Ông cứ nghĩ trời thương ông nên cử thằng ngáo đá chém chết Đạt, nào ngờ vụ này lại do Bình đạo diễn.
Ông cảm thấy rối quá. Bình là kẻ cực kỳ nguy hiểm. Gã hành xử y như mafia nhưng còn tệ hơn mafia, vì mafia không thể khống chế nền kinh tế và chính phủ theo cái cách này. Ông biết rõ rằng cần phải tiêu diệt Bình càng sớm càng tốt, không để cho gã tiếp tục phát triển ngày càng mạnh hơn, lớn hơn, cho đến khi không lực lượng nào trong nước khống chế nổi gã nữa. Nhưng nếu gã chết thì chắc gì ông đã sống được?
Nếu Bình bịa chuyện rằng ông đã chỉ đạo gã giết người thì sao? Đúng là chẳng có bằng chứng nào kết tội ông, nhưng ai mà biết được thủ đoạn của Bình đến đâu? Chuyện đời khó nói lắm. Vụ Đạt tố cáo ông nhận hối lộ đang diễn ra thì gã tự nhiên bị chém chết, nhiều người hẳn nhiên sẽ liên kết hai vụ việc này lại với nhau. Chỉ cần có thêm động tác cáo buộc của Bình thì ông xong đời. Nhưng ông hãy còn trẻ lắm, mới có năm mươi lăm tuổi, tương lai sự nghiệp rộng mở, nếu khéo léo có khi còn lên được tứ trụ. Ông không muốn mình chết già trong đau khổ và nhục nhã.
Vũ Tài Tuấn lê bước vào trong phòng họp. Vũ Thế Kỷ liếc mắt nhìn, không rõ có đọc được suy nghĩ của ông không.
Ông Kỷ nói:
– Các đồng chí. Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành cuộc bỏ phiếu quyết định phương án xử lý với Thiên Group và chủ tịch của Thiên Group Phạm Tất Bình. Chúng ta đã thảo luận về đề tài này nhiều lần. Chúng ta biết rằng Thiên Group đang can dự vào tình hình ở Thái Lan, Myanamar và bán vũ khí cho các lực lượng quân sự ở châu Phi. Nhiều đồng chí cho rằng cần phải hành động khẩn cấp để ngăn chặn bàn tay của Thiên Group do tập đoàn này đang ngấm ngầm phá hoại an ninh trong khu vực và để lại các hệ lụy sâu sắc cho chính sách ngoại giao của Việt Nam. Các đồng chí, tôi hiểu các quan ngại này, nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng Thiên Group đang là xương sống của ngành công nghiệp quốc phòng của chúng ta. Nếu xử lý Thiên Group, hậu quả có thể sẽ vô cùng lớn lao.
Thủ tướng Trần Việt Cường nghiêm mặt nói:
– Đồng chí Tổng Bí thư nói rất đúng, Thiên Group là xương sống của ngành công nghiệp quốc phòng Việt Nam. Tôi chỉ xin bổ sung một ý này thôi, đó là chúng ta không phá hủy Thiên Group mà chỉ ra lệnh bắt giữ chủ tịch của nó vì các hành vi vi phạm pháp luật một cách công khai, trắng trợn. Chúng ta không thể để cho một tên tội phạm bệnh hoạn với các mối quan hệ trai gái phức tạp, dâm loạn như vậy cầm đầu một tập đoàn công nghiệp có vị thế lớn như Thiên Group, sẽ có ngày nó biến thành con ngáo ộp nuốt chửng tất cả chúng ta.
Vũ Thế Kỷ im lặng không nói gì. Ông ta biết rằng Trần Việt Cường chính là người đã ngấm ngầm xúi giục phía Mỹ không tiếp đón Bình. Cả hai người đều là các thành viên cấp rất cao trong Đảng, ông Kỷ tuy chức vụ cao hơn nhưng không thể dễ dàng áp chế Cường.
Sở dĩ cần cuộc họp ngày hôm nay là vì các vi phạm của Bình được đánh giá là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng lại được ông Kỷ là người có vị thế lớn nhất trong Đảng che chở nên các cơ quan pháp luật nằm trong tay Cường không làm gì được. Muốn vượt qua sự che chở của ông Kỷ cần có đa số đồng thuận trong Bộ Chính trị. Đây chính là lý do thủ tướng Cường yêu cầu đưa vụ việc của Bình ra bỏ phiếu.
Cuộc bỏ phiếu bắt đầu. Mọi người giơ tay thể hiện quan điểm. Tất cả cùng ngạc nhiên khi thấy hai nhân vật ủng hộ bắt giữ Bình mạnh mẽ nhất lại đề xuất bỏ qua cho gã lần này.
Ông Cường gằn giọng:
– Chị Ngọc mới hôm qua còn khăng khăng đòi bắt giữ Bình, sao hôm nay lại thay đổi ý kiến nhanh như vậy?
Bà Ngọc đáp:
– Anh Cường ạ, em đã suy nghĩ lại, thấy rằng việc bắt giữ Bình có hại nhiều hơn có lợi. Dưới sự lãnh đạo của anh ta, Thiên Group đang phát triển vô cùng mạnh mẽ, người khác lên chưa chắc đã làm được điều tương tự mà có khi còn làm hỏng việc. Chúng ta không nên vì những đòi hỏi vô lý của nước ngoài mà tự làm suy yếu mình.
– Thế còn anh, Vũ Tài Tuấn? Lý do của anh là vì sao?
Ông Tuấn lúng túng nói:
– Tôi cũng nghĩ như chị Ngọc. Bình đã vi phạm pháp luật nhưng điều mà hắn mang lại lớn hơn các thiệt hại mà hắn gây ra. Chúng ta phải nhìn từ góc độ lợi ích quốc gia. Chiến tranh có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, điều cần kíp lúc này là nâng cao năng lực sản xuất vũ khí và tiềm lực quốc phòng trong thời gian thật ngắn để có sức kháng cự lại các đòn tấn công của kẻ thù mạnh. Thiên Group đang làm tốt vai trò này, không nên vì các tiểu tiết mà làm quá trình phát triển sụp đổ.
Ông Cường gằn giọng:
– Tiểu tiết? Những gì thằng khốn đó đã làm là tiểu tiết à? Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của các đồng chí nữa. Rất nhanh thôi, các đồng chí sẽ phải hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay. Chúng ta đã có một cơ hội bằng vàng để tiêu diệt nhân vật nguy hiểm này và chúng ta đã bỏ lỡ chỉ vì những lợi ích xa vời.
Ông ta quay sang Phạm Tiến Đạt, hỏi:
– Đồng chí Đạt, hơn ai hết đồng chí tất phải hiểu rõ sự nguy hiểm của tên súc sinh ấy. Vẫn còn kịp để đồng chí thay đổi ý kiến.
Đạt liếc nhìn ông Kỷ, không dám nói gì. Hắn ghét Bình, nhưng hắn thuộc phe của ông Kỷ nên không thể đi ngược lại chủ trương của người đứng đầu.
Một phút trôi qua trong im lặng.
Cuối cùng ông Kỷ gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, phát biểu kết luận:
– Các đồng chí đều đã phát biểu ý kiến. Tỷ lệ phiếu bầu là tám – bảy nghiêng về phía không bắt giữ Bình. Quyết định của Bộ Chính trị đã được thông qua. Tôi tuyên bố giải tán cuộc họp.
Đây là cuộc họp mang tính lịch sử, quyết định tương lai của Bình. Với việc vượt qua ải Bộ Chính trị, Bình coi như đã được trang bị kim bài miễn tử. Từ nay gã có thể làm bất kỳ điều gì gã muốn mà không sợ bị các cơ quan an ninh trong nước sờ gáy.