Phần 271: KHỐNG CHẾ BÀ NGỌC
Bà Ngọc nói dỗi:
– Khá lắm em Cúc của chị. Em lừa chị đến đây làm chị mất hết tất cả mọi thứ rồi.
Bà Cúc còn chưa kịp nói gì, Bình đã túm tóc của bà ấn xuống con chim của gã, bắt bà Cúc mút chim cho mình.
Bà Cúc ngoan ngoãn cởi khóa quần của Bình, hì hục mút con chim khổng lồ của gã.
Bình cười nói:
– Cúc còn bận ăn, không trả lời câu hỏi của em được.
Bà Ngọc sững sờ. Hóa ra bà Cúc đã bị gã khống chế đến mức như nô lệ thế kia, quyền lực của người này thật quá kinh khủng, bà phải cực kỳ cẩn trọng mới được.
– Để anh trả lời hộ Cúc. Cúc là người tình của anh, là nhân viên của anh, em ấy làm theo yêu cầu của anh nên không thể trách Cúc được. Ngọc, anh biết em đang khó chấp nhận, nhưng anh không có ý định hại em hay tống tiền em. Anh chỉ đề nghị em ủng hộ trong cuộc bỏ phiếu của Bộ Chính trị diễn ra vào ngày mai.
– Tôi đã bày tỏ quan điểm của mình nhiều lần, bây giờ đột nhiên thay đổi thì khó mà giải thích được.
– Em không phải là người duy nhất thay đổi quan điểm trong cuộc họp ngày mai, nên em cứ yên tâm đi. Có bác Kỷ che chở thì chẳng ai dám chất vấn em hết.
Thấy bà Ngọc có vẻ xuôi xuôi, Bình liền đặt tay lên cổ bà, kéo bà lại gần. Bà Ngọc như mê đi, không tự chủ được, lại nghiêng người, dựa sát vào gã. Hai người hôn nhau, nụ hôn ấy thật nồng nàn, khác hẳn nụ hôn mang tính cưỡng ép lúc nãy. Bình đẩy bà Cúc tránh ra một bên để nhường chỗ cho bà Ngọc mút chim gã.
Bà Ngọc mút được nửa phần thân chim phía trên thôi. Chim Bình dài quá bà nuốt không hết được. Mút được một lúc thì âm hộ bà lại chảy nước. Bình cởi quần áo của bà lần thứ hai trong ngày hôm nay. Hai người lại làm tình với nhau, lần này có sự phối hợp nhịp nhàng để bà Ngọc lên cơn khoái cảm nhanh nhất có thể.
Bình thì thào vào tai bà:
– Em có muốn anh làm cho em như lúc nãy không?
Gã nói một cách không rõ ràng, nhưng bà Ngọc hiểu gã ám chỉ điều gì. Như lúc nãy là địt theo tư thế đứng để con chim gã đâm vào bướm bà từ dưới lên.
Bà Ngọc rền rĩ:
– Có. Làm đi.
– Em có thích hay không?
– Có, đã bảo có rồi cơ mà?
– Anh vẫn chưa nghe rõ.
Cuối cùng bà Ngọc cũng hiểu được ý thằng bé này. Nó muốn xác nhận vị thế là “anh” của bà, mặc dù nó chỉ đáng tuổi cháu bà và địa vị của nó thấp hơn bà rất nhiều. Thứ duy nhất nó có mà bà không có là cái dương vật đàn ông đang khuấy đảo cơ thể bà, nhưng chỉ vì con chim ấy mà bà phải tự nhận mình là “em” thì nhục quá bà không chịu được.
Bà Ngọc im lặng, coi như tai điếc không nghe thấy gì. Chỉ có điều bà đã đánh giá quá cao bản lĩnh của chính mình và quá thấp khao khát tình dục của cơ thể bà. Bình thấy bà im lặng, liền chỉ cọ chim ở thành ngoài chứ không nhét sâu vào bên trong. Trò mèo vờn chuột này kéo dài lâu quá khiến bà phát điên. Mấy lần bà ưỡn đít lên mà gã vẫn chỉ cọ cọ cho bà ngứa bướm.
Bà nổi khùng, quát:
– Mày chơi bà à?
Bình hỏi lại:
– Em nói gì cơ?
– Mày đừng tưởng có con chim là muốn làm gì cũng được. Thằng khốn nạn này, mày đừng có vờn nữa.
– Em phải nói to lên anh mới nghe thấy được. Anh bị chứng điếc tai từ nhỏ.
Bà Ngọc tức phát khóc mà cơ thể càng lúc càng đòi hỏi. Bà kêu ầm lên:
– Em chịu thua anh rồi, anh ơi.
Tai Bình tự nhiên nghe được như thường:
– Em thích anh vừa đứng vừa địt em không?
– Có, có, em muốn. Anh địt em đi.
Người phụ nữ chức quyền cao mấy khi đã bị nhấn chìm trong nhục dục thì cũng sống theo bản năng mà thôi, huống chi bản năng của bà Ngọc rất mạnh, nên ngôn từ mà bà dùng cũng rất bạo liệt.
Bình cười lớn:
– Em muốn gì anh cũng chiều.
Gã bế bổng bà lên, vừa đứng vừa địt bà ầm ầm. Tư thế này kích thích quá, bà Ngọc không sao chịu được. Bà phải gồng người lên để ngăn không cho cơn sướng làm cho mình hóa điên.
Bà Cúc quỳ xuống để liếm dái cho Bình, mới liếm được mấy cái nước sướng của bà Ngọc đã bắn phọt ra lần nữa, dòng nước phủ kín tóc tai bà Cúc khiến bà ướt đẫm.
Cảnh tượng ấy thật kích động. Hai người phụ nữ quyền lực cởi hết quần áo để lộ cơ thể trần truồng, ngực mông nghễu nghện, tóc tai bê bết, sắc mặt đê mê, hai cặp ngực trần phủ mồ hôi nhễ nhại trông cực kỳ gợi dục.
Chức vụ của bà Ngọc là Chủ tịch Quốc hội nên lịch hội họp, gặp gỡ quan chức cấp cao rất nhiều. Bà đã ở trong phòng này quá lâu, do bị cuốn vào vòng xoáy tình dục không thoát ra được mà quên hết sạch lịch trình làm việc.
Vũ Hoài Lâm gọi điện giục:
– Chị ơi, chủ tịch Hạ viện Nhật Bản đang chờ mình ạ.
Bà Ngọc rên rỉ:
– Chị ra ngay, chị ra ngay.
Nhưng Bình vẫn cứ địt bà dữ dội khiến cho bà không thể nào đi được.
Bà Ngọc kêu lên:
– Anh ơi cho em đi. Nếu em không đi bây giờ to chuyện lắm đấy.
– Em xuất tinh thêm lần nữa thì anh cho em đi.
Bà Ngọc cố phối hợp với Bình, nhưng phàm chuyện gì càng căng thẳng càng khó làm. Hai người địt mãi đến cú thúc thứ năm mươi bà mới lên đỉnh lần nữa. Nước sướng từ lồn bà lại tuôn chảy ào ạt.
Bình thả bà ra cho bà mặc quần áo. Bà Cúc giúp bà chỉnh lại trang phục, lấy lại vẻ uy nghiêm. Chỉ có điều bà bị Bình địt rát đít quá, không thể đi đứng một cách bình thường được mà phải lê từng bước.
Bình mỉm cười nhìn theo bà Chủ tịch Quốc hội đi mất, trong lòng cảm thấy vừa vui mừng vừa tự hào. Chẳng tự hào thì sao? Gã đã chinh phục được người phụ nữ quyền lực đến thế kia mà? Huống chi trước khi gã đến với bà, bà còn có đủ cả chồng lẫn bồ. Khống chế được một người như vậy cả về thể xác lẫn tâm hồn là điều vô cùng khó khăn mà chỉ mình gã làm được mà thôi.
Gã gọi Kim Tuyết Hoa và Phạm Hương Giang vào phòng, lấy hai chiếc USB chứa cảnh gã làm tình với bà Ngọc đưa cho hai nàng mỗi người giữ một chiếc. Những hình ảnh này sẽ được đưa vào viện bảo tàng tình dục của gã, vừa để khoe khoang và tự thỏa mãn, vừa dùng như con bài chiến lược phòng thân sau này.
Bây giờ gã đang giữ hình ảnh quan hệ tình dục với cả bà Ngọc lẫn bà Cúc, quan trọng hơn cả là cảnh hai bà quỳ xuống mút chim cho gã được quay tận mặt không thể tranh cãi được.
Gã nhìn ba cô nữ nhân viên trẻ trung xinh đẹp của Thiên Group, cảm thấy vui mắt, liền bảo họ cởi quần áo ra, tiếp tục chiến đấu thêm hiệp nữa, mãi đến tối mịt mới về Dâm Đàm. Tại Dâm Đàm, gã mở đại tiệc sex với toàn bộ các em gái đang sống trong chung cư này. Đại tiệc sex có sự góp mặt của bốn trăm cô gái, nhiều nhất từ trước tới nay. Bốn trăm cô gái phần lớn đều trẻ trung và xinh đẹp đồng loạt cúi đầu, ngửa bím phục vụ cho một con đực duy nhất. Trong phòng tiệc, nhạc nhảy bật điếc tai, rượu rót như suối, kéo dài suốt đêm đến tận lúc Bộ Chính trị tổ chức phiên họp bàn về số phận của Bình mới tạm ngừng.