Phần 270: BÌNH THỂ HIỆN QUYỀN LỰC
Vũ Hoài Lâm nào biết rằng con chim của Bình chính là thần khí, vừa to, vừa dài, lại vừa tỏa ra mùi nồng cực kỳ quyến rũ với phụ nữ. Người nào ngửi trúng mùi ấy cũng mê man bại liệt, toàn thân vô lực chỉ biết nằm im cho gã địt. Gái càng dâm thì phản ứng tâm lý càng dữ dội.
Bà Ngọc dâm thì thôi rồi, chính vì thế mà bà càng bị con chim của Bình quyến rũ tới mức mất hết lý trí. Bà là người ưa thích sự sạch sẽ mà khi ấy bất chấp nó bẩn thỉu cứ ra sức mút, liếm và nuốt con chim tựa như nếu bà không làm thế bà sẽ lăn ra chết vậy.
Bình đặt tay lên mái tóc dày đã được nhuộm đen của bà, ngắm nhìn gương mặt hãy còn đầy xuân sắc của bà, để mặc cho bà hầu hạ mình.
Cảm giác này mãn nguyện và kích thích quá đỗi. Gã đang được người phụ nữ quyền lực nhất nước mút chim cho, chẳng những thế bà còn chấp nhận làm “em” của gã. Bà hơn bà Hà mẹ gã đến gần hai mươi tuổi, địa vị tột đỉnh. Lúc đứng trên bục cao của tòa nhà Quốc hội nhìn xuống gần năm trăm đại biểu bên dưới phong thái mới trang nghiêm, cao quý làm sao, mà bây giờ đã hóa thành một con thú cái sẵn sàng làm mọi việc để thỏa mãn cho con đực đầu đàn.
Gã túm tóc bà, bắt bà ngừng lại không cho mút nữa. Bà Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Bình, ánh mắt chạm vào ánh mắt cực kỳ bình tĩnh của gã, bao nhiêu uy phong của bà chủ tịch quốc hội mất hết. Bình cúi xuống, luồn hai tay qua eo bà, bế bổng bà lên, đoạn lại đặt bướm của bà lên trên con chim khổng lồ của mình, địt bà theo tư thế đứng.
Bà Ngọc cao lắm, tới một mét sáu bảy lận, người có tuổi lại sề ra, cơ thể rất nặng nề. Tư thế địt đứng đòi hỏi sức khỏe cực tốt mới làm được. Từ trước đến nay Vũ Hoài Lâm chưa từng dám nghĩ đến, vậy mà hôm nay chứng kiến Bình làm dễ như không, hoàn toàn không mất sức hay phải gồng mình lên chút nào.
Tư thế địt đứng khiến chim chổng ngược chéo phía trên, âm đạo dốc thẳng xuống, sự ma sát nhân đôi, sướng khoái vô vàn. Bình dập cho bà Ngọc mười cú như thế bà đã gào thét như cha chết. Gã dùng hai tay nhấc bà ra khỏi con chim của gã, để dòng nước sướng từ trong lồn bà tóe ra như nước đái. Dòng nước chảy suốt mười mấy giây đồng hồ mới ngừng. Trong suốt thời gian ấy bà Ngọc vẫn quặp hai chân vào hông gã, đầu gục trên vai gã, cả cơ mặt lẫn cơ đùi đều co giật liên tục.
Cơn sướng đã qua, lúc này bà Ngọc đã tỉnh táo trở lại. Bà biết rằng thằng bé này đang xác lập vị thế với mình. Nhưng bà thực sự thích nó và cũng sợ nó. Bà biết rằng quả này mình đã bị nó khống chế rồi. Nó khống chế bà bằng cả cơ thể nam thần lẫn khả năng nó sẽ tiết lộ thông tin ra ngoài làm tiêu tan danh dự lẫn sự nghiệp chính trị của bà. Bây giờ bà nằm trong tay nó giống như món đồ vật vậy. Nó muốn thao túng bà thế nào cũng được.
Bà Ngọc ngẫm nghĩ về những gì có thể xảy ra tiếp theo, càng nghĩ càng sợ. Có quá nhiều người chứng kiến cơn dâm loạn buông tuồng của bà. Làm thế nào để có thể bịt miệng được đám này bây giờ?
Bà tụt xuống, mặc quần áo. Sàn nhà ngập nước sướng của chính bà. Bà nhìn Bình với ánh mắt giận dữ:
– Đây là hành vi cưỡng hiếp. Tao sẽ cho mày ngồi tù.
Bình mỉm cười. Gã bấm cái chuông nhỏ trên bàn. Từ cánh cửa bên trong Trần Bình Trọng và ba nữ nhân viên trung thành của Bình bước ra.
Trần Bình Trọng không mặc thường phục mà mặc quân phục hẳn hoi, vai đeo quân hàm thượng tá, rõ là muốn lập uy cho những người trong phòng này cùng thấy. Anh chàng nhảy vọt từ thiếu tá lên thượng tá trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, đều là nhờ Bình cất nhắc cho.
Lúc đó Bình vẫn đang trần truồng. Gã khoát tay, ra lệnh:
– Lau sạch sàn nhà để anh và Ngọc tiếp tục dùng bữa.
Ba nữ nhân viên của gã đã chuẩn bị sẵn khăn lau, vội vã lau sạch sàn nhà. Trong thời gian ấy Bình mặc lại quần áo. Gã hỏi Trọng:
– Đã ghi hình lại rồi chứ?
Trọng gật đầu, đáp:
– Ghi rồi, từ ba góc độ.
Bà Ngọc rùng mình. Chúng nó ghi lại hình ảnh từ ba chiếc camera rồi thì làm sao bà tố cáo là bị cưỡng hiếp được nữa? Chưa kể tên thượng tá mặc quân phục này xem chừng cũng không phải dạng tầm thường.
Bà Ngọc không biết rằng Bình đã khống chế được toàn bộ Ban DX là cơ quan tình báo chiến lược khét tiếng nằm ngoài hệ thống tình báo sẵn có của quốc gia, không chịu sự kiểm soát của các Bộ, mà chịu sự chỉ đạo trực tiếp của Tổng Bí thư. Gã trả lương cao gấp mười lần lương nhà nước cho tất cả các nhân viên nòng cốt của Ban DX, cấp cao từ ông Thành, bà Lam trở xuống, cấp trung có Trần Bình Trọng và Đào Quỳnh Hương, chưa kể gã còn chi rất nhiều tiền bồi dưỡng cho ông Thành. Còn bà Lam và Quỳnh Hương đều là nhân tình của gã, tiền tiêu không phải nghĩ.
Nhờ sự khống chế ấy mà Bình sở hữu một thứ quyền lực tuy không được quy định trong bất kỳ văn bản nhà nước nào nhưng lại cực kỳ ghê gớm. Gã đã can thiệp được vào đội ngũ an ninh bảo vệ cho bà Ngọc, đảm bảo rằng đội an ninh ấy tránh xa căn phòng này. Gã lại ra lệnh cho Trần Bình Trọng bí mật ghi hình lại cảnh làm tình giữa gã và bà Ngọc.
Trần Bình Trọng có sở thích thị dâm. Vừa nãy được chứng kiến cảnh Bình hiếp bà Ngọc, do quá kích động mà xuất tinh đến ba lần, đũng quần ướt đẫm.
Tuy bà Ngọc không nắm rõ nội tình, nhưng căn cứ vào vẻ bề trên của Bình, bà hiểu được rằng vị thế của người này không phải tầm thường. Bà đấu với gã trong tình thế này chắc chắn nắm phần thua thiệt.
Bình cười nói:
– Thôi, mọi người ngồi xuống bàn cả đi. Ngọc, viên kim cương này anh mua tặng em, em dùng đi, đừng ngại. Từ lâu anh đã ngưỡng mộ em, hôm nay được yêu em như thế này quả là thỏa lòng tâm nguyện, có chết cũng không hối tiếc.
Bà Ngọc cân nhắc tình hình một lúc rồi ngồi vào bàn, không nói gì.
Bình nhìn Vũ Hoài Lâm, nói:
– Việc ngày hôm nay là chuyện tế nhị, chắc rằng anh Lâm sẽ tự biết cân nhắc để không tiết lộ ra ngoài.
Lâm nhìn sững Bình, chưa kịp nói gì, đã thấy ánh mắt trừng trừng bất thiện của Trần Bình Trọng, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
Anh chàng lắp bắp:
– Nếu chị Ngọc bảo không nói thì tôi sẽ không nói.
Bà Ngọc nói:
– Không được nói gì hết.
– Dạ vâng.
Bình cười cười, xua tay:
– Thôi, Lâm hết vai trò rồi, ra ngoài đợi đi. Những người khác cũng ra ngoài cả đi.
Trần Bình Trọng vỗ vai Vũ Hoài Lâm. Anh chàng không đợi cho bà Ngọc ra lệnh, vội cun cút bước ra khỏi phòng. Ba nữ nhân viên trung thành của Bình cũng rút theo. Chỉ còn lại Bình, bà Ngọc và bà Cúc.