Phần 268: CHIẾC RƯƠNG THẦN BÍ
Một ngày trước cuộc bỏ phiếu sẽ quyết định số phận của Bình, bà chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố Hà Nội Bùi Thu Cúc mời người chị thân thiết là bà Nguyễn An Ngọc đến một nhà hàng sang trọng, lấy cớ chúc mừng sinh nhật tuổi sáu mươi sẽ diễn ra sau hai tháng nữa.
Lý do đó rất ngớ ngẩn, nhưng bà Cúc với bà Ngọc chơi với nhau rất thân nên bà Ngọc đã gật đầu đồng ý.
Với tư cách là Chủ tịch Quốc hội, bà Ngọc đi đâu cũng có một lực lượng an ninh hùng hậu theo kèm. Tuy nhiên lực lượng an ninh vì một lý do nào đó, đã bỏ qua cái rương lớn được đặt góc phòng ăn, không hề kiểm tra bên trong chiếc rương này.
Phòng ăn kín đáo, rộng rãi, chỉ có ba người là bà Ngọc, bà Cúc và thư ký của bà Ngọc là Vũ Hoài Lâm.
Vũ Hoài Lâm năm nay mới hai mươi bảy tuổi, từng là gương mặt sáng giá của Bộ Ngoại giao trước khi bà Ngọc thuyết phục anh chàng về Quốc hội để làm thư ký riêng cho bà. Lâm cao ráo, đẹp trai như tài tử điện ảnh Hàn Quốc, tốt nghiệp bằng đỏ Học viện Ngoại giao và nói sõi tiếng Anh.
Chẳng mất bao lâu để bà Ngọc tán gục chàng thanh niên này và khiến anh chàng phải chia tay cô vợ sắp cưới để phục vụ bà toàn thời gian. Bố mẹ Lâm biết chuyện nhưng không dám có ý kiến gì cả.
Chồng bà Ngọc là một bác sĩ, ông đã theo bà từ Quảng Nam ra Bắc vì sự nghiệp chính trị của vợ. Ông biết vợ mình có những mối quan hệ mờ ám nhưng không có bằng chứng nào để buộc tội bà, đơn giản vì bà luôn lấy lý do làm việc công để đi công tác cả ngày lẫn đêm. Thêm vào đó chức vụ của bà quá cao, ông không dám làm ầm lên. Ngay cả nếu ông dám thì hệ thống chính trị cũng sẽ dập ông nát bét tức thì.
Ông đã phải nhắm mắt chấp nhận những cuộc phiêu lưu tình ái của bà từ cách đây vài chục năm. Cô Nguyễn An Ngọc thời trẻ đẹp nổi tiếng trong vùng, thêm vào đó còn cực kỳ thông minh sắc sảo. Cô đã nhanh chóng leo lên các vị trí cao, nhưng càng lên cao thì cạnh tranh càng khốc liệt, những đối thủ của cô có những hậu thuẫn mà cô không có. Cho đến ngày cô tìm được sự nâng đỡ của một nhân vật cực kỳ quyền lực là đương kim thủ tướng thời đó, cô mới vượt qua được điểm nghẽn và thăng tiến như diều gặp gió.
Người nâng đỡ bà Ngọc nhiều hơn bà đến hai mươi tuổi, lúc này đã về hưu từ lâu. Khoảng trống tình ái mà ông ta để lại đang được những chàng trai trẻ hơn bà Ngọc rất nhiều lấp đầy trong sự tuyệt vọng và bất lực của chồng bà.
Bà Cúc đón bà Ngọc trong niềm hân hoan. Sau một lúc hàn huyên, bà Cúc đưa cho bà Ngọc một chiếc hộp bé bằng lòng bàn tay.
Bà Ngọc hỏi:
– Cái gì đó?
Bà Cúc nháy mắt, nói:
– Có người hâm mộ chị, tặng cho chị vật này ạ.
– Hâm mộ tôi? Là ai vậy?
– Chị cứ mở ra sẽ biết ạ.
Bà Ngọc mở chiếc hộp ra, lập tức choáng váng.
Trong hộp chứa một viên kim cương to lớn đến mức người bình thường không ai dám đeo lên cổ vì nó quá chướng mắt. Viên kim cương màu đỏ như máu, chất đá hoàn mỹ, nhìn từ bất kỳ góc nào cũng đều đẹp đến nao lòng.
Bà Ngọc xúc động quá, thở không ra hơi:
– Đây là đồ hối lộ. Tôi không nhận được.
– Hối lộ là khi mà người ta mong muốn chị làm gì đó cho họ, chứ người này tặng quà mà không hề mong muốn báo đáp.
– Trời ơi, tôi làm sao mà nhận được món quà đắt tiền thế này?
Bà Ngọc nói, nhưng ánh mắt không thể rời được viên kim cương.
Viên kim cương to như thế này bà chưa gặp bao giờ, giá trị hẳn phải lên đến hàng chục triệu thậm chí cả trăm triệu đô la. Hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được.
Cho dù là Chủ tịch Quốc hội đi nữa thì đây vẫn là một thứ quá xa xỉ với bà.
– Người tặng quà này là ai? Nếu không biết tên và mục đích tặng tôi không thể nhận được.
– Chị thực sự muốn biết ạ?
– Sao không? Cô nói đi, phiền phức quá.
– Dạ, nếu thế để em nói, nhưng việc này hơi tế nhị, Lâm ra ngoài đợi chị chút nhé.
Vũ Hoài Lâm nhìn bà Ngọc, thấy bà gật đầu, liền ngoan ngoãn đứng lên, bước ra khỏi phòng ăn, đóng chặt cửa lại.
Bà Cúc chỉ tay về góc phòng, nói:
– Danh tính người đó bên trong cái rương kia. Chị mở ra là biết ạ.
Bà Ngọc thấy cô em gái xã hội cứ lòng vòng mãi, đã hơi giận dữ, nhưng vẫn bước đến cái rương, dùng hai tay nâng mở nắp rương ra xem bí mật gì ẩn giấu bên trong.
Bà kinh hãi tột độ khi nhìn thấy một chàng trai tuyệt đẹp đang nằm trong rương. Chàng trai hoàn toàn trần truồng, lúc đứng dậy cao lớn khôn tả, cơ thể cường tráng như lực sĩ mà gương mặt đẹp đẽ tựa như thần thánh hạ phàm.
Mái tóc của chàng buông dài đến vai, nhưng không hề ẻo lả mà đầy chất lãng tử, vai chàng rất rộng, bắp tay khỏe mạnh, chưa gồng lên đã thấy các khối thịt vững chãi, rõ ràng ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc.
Con chim của chàng to lớn đến nỗi chim của Vũ Hoài Lâm đặt bên cạnh chàng giống như đứa trẻ con, thêm vào đó Hoài Lâm vì bà mà cạo sạch lông chim nên có phần nữ tính trong khi bộ phận sinh dục của chàng lông lá như tướng cướp. Chính sự hoang dại này đã kích thích bà một cách ghê gớm.
Bà Ngọc hẳn nhiên đã nhìn thấy Bình qua ảnh chụp và trên tivi, nhưng lúc đó gã mặc quần áo còn bây giờ gã đang cởi truồng, thần thái cũng hoàn toàn khác hẳn. Bà có ngờ ngợ người này là Bình nhưng không dám chắc.
Bình bước ra khỏi rương, tiến đến chỗ bà Ngọc đang luống cuống tay chân.
Cho dù có là Chủ tịch Quốc hội quyền lực kinh thế hãi tục đi nữa, đứng trước sức mạnh thể chất có ưu thế tuyệt đối của con đực thì bà vẫn trở về bản chất của một con cái yếu đuối và dễ bị chinh phục.