Phần 262: TU VIỆN EASTERN POINT
Trong thời gian ở Mỹ, Bình đưa Nguyễn Hồng Hạ đến gặp đạo diễn Martin Garixx, ký hợp đồng đóng bộ phim rất được giới hâm mộ chờ đợi mang tên “Nữ hoàng châu Á”, trong đó Hồng Hạ đóng vai nữ chính.
Theo Martin, ngoài kỹ năng diễn xuất bẩm sinh, Hồng Hạ còn có khuôn mặt cực kỳ phù hợp với nhân vật, nên vừa gặp gỡ ông đã tha thiết muốn mời cô tham gia vào dự án phim lần này.
Thời gian quay phim kéo dài ba tháng, trong thời gian này Hồng Hạ sẽ phải thường xuyên ở lại nước Mỹ.
Bình cùng Betty White đến tu viện Eastern Point ở thành phố Gloucester.
Tu viện Eastern Point được thành lập vào năm 1850, là một trong những tu viện đầu tiên ở khu bờ Đông nước Mỹ.
Tu viện hiện đang là nơi sinh hoạt của bốn mươi nữ tu, trong đó phần lớn đã trên bốn mươi tuổi, có năm người trên sáu mươi tuổi và một người trên bảy mươi tuổi. Người quản lý tu viện là nữ tu bề trên Mary Imelda Gauthier, năm nay năm mươi sáu tuổi.
Luna White không chỉ là nữ tu trẻ nhất của Eastern Point, mà còn là nữ tu duy nhất dưới hai mươi tuổi ở toàn bang Massachusett.
Trước khi đến Eastern Point, Bình đã dành nhiều ngày để nghiên cứu về hình ảnh chúa Jesus được khắc họa trong Kinh Thánh và trong các bộ phim điện ảnh kinh điển của Hollywood.
Gã không có ý định ăn mặc như chúa Jesus bởi vì cách làm đó quá lộ liễu và sẽ trở nên lố bịch trong mắt các nữ tu, thay vì thế gã cố gắng thể hiện thần thái giống như chúa Jesus theo cách hiểu chung của xã hội.
Với tư cách là một diễn viên thiên tài, trăm năm có một, Bình sớm đã diễn vai chúa Jesus tài tình đến độ ngay cả Betty White là người hiểu rõ âm mưu của gã cũng lầm tưởng rằng đức Chúa đã nhập vào thân xác của người mình yêu. Cô quỳ xuống vái lậy gã một cách thành kính.
Bình thấy Betty White bị thuyết phục như vậy, liền nở nụ cười hài lòng.
Từ con đường lớn, hai người bỏ lại xe, thong thả đi bộ vào tu viện nằm sâu trong thung lũng yên tĩnh, tách biệt với cuộc sống trần tục.
Các nữ tu sĩ sớm phát hiện ra hai vị khách lạ. Họ nhìn qua khung cửa sổ và thấy người đàn ông có vẻ gì đó rất khác thường, giống y hệt như tưởng tượng của họ về đức chúa.
Một nữ tu nhiều tuổi liền xúc động báo cho nữ tu bề trên Mary Imelda Gauthier. Nữ tu bề trên Mary nghe vậy không tin, liền bước ra ngoài tu viện nhìn cho kỹ.
Bà thấy một chàng thanh niên còn rất trẻ để tóc dài ngang vai, mặc áo vét màu đen thong thả đi đến cùng một người con gái rất đẹp. Cô gái thể hiện dáng vẻ hết sức sùng kính với người con trai này.
Càng nhìn người con trai bà càng thấy run rẩy. Người này từ ngoại hình cho đến thần thái, cử chỉ đều rất giống với chúa Jesus trong suy nghĩ của bà.
Nữ tu bề trên Mary liền cúi đầu hỏi:
– Xin hỏi hai vị là ai? Đến tu viện có việc gì?
Bình không đáp. Gã không đáp đương nhiên vì gã không hiểu bà nói gì, nhưng quan trọng hơn là gã muốn tạo vẻ thần bí cho các nữ tu sĩ.
Betty White liền nói:
– Tôi là Betty, đến thăm em gái của tôi là Luna. Trên đường đi tôi gặp người này, anh ta chẳng nói gì, nhưng tôi có cảm giác kỳ lạ giống như mình đang được gặp đức chúa vậy. Tôi liền dẫn anh ấy đến đây gặp các sơ.
– Ồ, cảm giác ấy thật lạ phải không? Tôi cũng có cảm giác tương tự. Xin hỏi quý ngài đây là ai?
Bình nhìn nữ tu bề trên Mary với ánh mắt trìu mến giống như người trên đang quan tâm người dưới, giống như cha đang nhìn cô con gái nhỏ, giống như Chúa đang nhìn con chiên.
Dưới ánh mắt ấy, nữ tu Mary không tự chủ được liền run bắn lên.
– Chắc chắn ngài không phải là… Không thể như vậy được, phải không?
Bình đặt bàn tay lên đầu nữ tu bề trên Mary. Cử chỉ ấy vốn hết sức vô lễ, nhưng nữ tu bề trên Mary đang có ảo giác đây chính là đứa chúa vĩ đại nên thay vì tức giận bà lại trở nên cực kỳ xúc động. Bà tự huyễn hoặc mình rằng người này đang quan tâm tới bà, và cử chỉ của gã giống như chúa đang răn dạy bề tôi.
Bà không tự chủ được, bất giác quỳ xuống.
Hai nữ tu đang đứng sau lưng bà cũng vô thức quỳ xuống theo.
Betty thốt lên:
– Phép màu. Đây chính là phép màu. Mau gọi các nữ tu đến.
Một nữ tu vội lập cập chạy đi thông báo cho toàn bộ tu viện lập tức tập hợp ở phòng tiếp khách.
Mọi người đồn nhau rằng đức chúa giáng trần. Luna nghi vậy bán tín bán nghi, nhưng cũng theo chân các nữ tu khác đến phòng tiếp khách.
Phòng tiếp khách chật hẹp, chỉ có thể chứa cùng lúc hai mươi người. Những người còn lại phải đứng ở hành lang. Nhưng cửa phòng tiếp khách đang mở, nên tất cả đều có thể nhìn vào bên trong.
Họ thấy mẹ bề trên Mary đang quỳ xuống dưới chân người thanh niên có ngoại hình và thần thái y như chúa Jesus, trong lòng tức thì phát sinh cảm giác bối rối không biết có phải đây chính là đức chúa hay không.
Bình cúi xuống, đỡ mẹ bề trên Mary lên bằng một tay, cảm giác hết sức nhẹ nhàng. Gã cao mét chín, bà cao mét sáu, nên lúc nâng bà lên, chân bà không hề chạm đất.
Một nữ tu thốt lên:
– Mẹ bề trên đang bay. Đây chính là phép màu.
Mọi người cùng thổn thức. Họ không nhận ra rằng mẹ bề trên thực ra không bay mà đang được Bình nhấc bổng lên bằng một tay. Chỉ là gã quá khỏe, nên thành thử không có cảm giác đang cố gắng mà thôi.
Bình kéo mẹ bề trên Mary lại gần, chân vẫn đang lơ lửng trên không như đang bay.
Gã đặt một nụ hôn rất sâu lên bờ môi già nua, thô ráp của bà.