Phần 260: GẶP MATTHEW JOHNSON
Sau hai ngày, cuối cùng Betty cũng bố trí được cuộc gặp với Matthew tại một nhà hàng sang trọng và kín đáo dành cho giới thượng lưu ở Washington D. C.
Matthew cao chừng một mét tám mươi lăm, phong thái có vẻ được đào tạo cẩn thận mà ánh mắt thì đầy chất hoang dã.
Gã ngạc nhiên khi thấy Wendy không ngồi cạnh mình mà lại ngồi tránh ra một khoảng tựa như người xa lạ.
Tuy nhiên gã cũng không tiện tra hỏi điều này. Hai người vẫn chưa quan hệ tình dục. Gã biết âm đạo của Wendy dị thường, chính vì thế mà gã rất muốn được làm tình với cô. Chỉ có điều Wendy là ngôi sao sáng chói, ngay cả con trai tổng thống thèm khát đến mấy cũng không dám cưỡng ép.
Trong cuộc gặp ngày hôm nay, Bình dẫn thêm Betty White và Ngọc Baby vừa hạ cánh xuống đất Mỹ.
Ngọc Baby mặc một chiếc váy dài đến gót chân màu vàng nhạt, đi giày cao gót, ngoại hình vô cùng lộng lẫy.
Matthew đã quen ngủ với gái đẹp mà vẫn bị kích động như thanh niên mới lớn.
Bình cười nói:
– Matthew, thật vinh hạnh cho tôi được gặp anh ngày hôm nay. Người ta nói với tôi rằng anh là một người hiểu chuyện. Tình hình thế giới đang biến động dữ dội, chiến tranh đang sắp diễn ra đến nơi, đây chính là cơ hội cho những người hiểu chuyện làm giàu nhanh hơn bao giờ hết.
Matthew bĩu môi, ánh mắt dâm đãng dán chặt vào khe áo ngực được chẻ rất sâu của Ngọc Baby.
– Nói nhanh lên, tôi phải đi bây giờ.
– Tôi được biết anh thực ra không có nhiều tiền, Matthew ạ. Tất cả số tiền anh kiếm được đều phải mang về cho bố, anh thực sự chỉ được hưởng một khoản nhỏ thôi. Tài sản của anh còn chưa đến mười triệu đô la. Đó thực sự là một điều đáng buồn với một người đã phụng sự chăm chỉ cho gia tộc trong suốt cả cuộc đời mình. Mười triệu đô la với dân lao động thì nhiều chứ với một người thuộc tầng lớp thượng lưu như anh chả bõ bèn gì, thậm chí còn là một sự sỉ nhục nữa. Tôi có một cơ hội làm ăn có thể biến anh thành tỷ phú đô la chỉ sau một đêm.
Matthew nhún vai, nói:
– Lằng nhằng quá, anh bạn.
– Tôi có một dự án xây nhà máy bán dẫn ở Việt Nam, vốn đầu tư một tỷ đô la, một tập đoàn năng lượng tên là Triệu Thố trị giá tám tỷ đô la, và công ty điện hạt nhân Quảng Châu cần mười một tỷ đô la để mua lại. Tổng cộng tôi cần hai mươi tỷ đô la tiền mặt.
– Thì sao? Tôi tưởng anh mang tiền đến cho tôi?
– Tôi đang mang tiền đến cho anh đấy, Matthew. Công ty điện hạt nhân Quảng Châu cung cấp điện cho cả một dải duyên hải miền Nam, vốn không thể để lọt vào tay các công ty nước ngoài, nhưng tôi thông qua vỏ bọc là một công ty Trung Quốc có thể mua được nó. Hãy thử nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta khống chế được công ty này? Chẳng phải sẽ khống chế được hệ thống năng lượng trải dài từ Giang Tô xuống Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông hay sao? Nếu mất điện hạt nhân, Trung Quốc sẽ phải phụ thuộc vào điện than, nhưng điện than lại nằm trong tay công ty Triệu Thố.
– Vẫn chả liên quan gì đến tôi cả. Tôi không nhìn thấy lợi ích gì từ câu chuyện anh vừa kể.
– Trời ơi, Matthew, mở cái não của anh ra đi chứ. Khống chế Triệu Thố và công ty điện hạt nhân Quảng Châu liên quan trực tiếp đến lợi ích quốc gia của Mỹ, chính phủ Mỹ tất nhiên rất sẵn lòng bỏ tiền ra mua. Cho đến nay họ vẫn miệt mài tìm cơ hội phả vỡ ngành năng lượng Trung Quốc mà chưa thấy, nay tôi dâng cơ hội ấy lên cho họ, họ chả mừng húm. Ngân sách quốc phòng của Mỹ năm nay là hơn một nghìn tỷ đô la, thừa sức chi trả số tiền này. Nếu họ đồng ý mua, chẳng lẽ anh không biết khai khống giá lên sao?
Matthew sáng mắt ra ngay:
– Đúng, đúng lắm. Nhưng cái nhà máy bán dẫn kia thì chẳng có giá trị gì cả.
– Giá trị của nó là giúp dẫn anh đến với hai dự án kia đấy, Matthew, tôi chỉ bán hai tập đoàn kia nếu nước Mỹ chịu bỏ ra thêm một tỷ đô la để xây nhà máy bán dẫn cho tôi. Bia kèm lạc, Matthew ạ, không có lạc thì cũng không có bia.
Bình ghé sát tai Matthew, thấp giọng thì thào trong khi Betty dịch cho gã nghe:
– Nhân tiện, nếu anh đồng ý thì tôi có món quà này dâng lên cho anh. Đây là Ngọc Baby, nữ diễn viên hàng đầu Việt Nam. Cô ta đẹp quá chứ hả? Nếu anh có thể dẫn tôi đến với bố anh thì cô ta sẽ là của anh.
Matthew nhìn Ngọc Baby, liên tục nuốt nước bọt:
– Để tôi nghĩ đã. Mai tôi sẽ trả lời.
Bình mỉm cười hài lòng.
Gã dẫn ba cô gái, bao gồm cả Ngọc Baby về khách sạn. Cô ta là một con điếm mà gã dùng để dâng lên những chính trị gia và quan chức thối nát ở nước ngoài hòng tìm lợi ích cho bản thân, nhưng gã cũng không ngại sử dụng qua đêm.
Căn phòng nhỏ hẹp trở nên chật chội khi có tới bốn người cùng trèo lên giường. Bình lấy ra một cái bao cao su và đeo nó vào chim. Hành động này khiến Wendy và Betty ngạc nhiên. Trước đây gã chưa từng dùng bao cao su khi quan hệ tình dục.
Cả hai đoán được vấn đề nằm ở Ngọc Baby.
Ngọc Baby nói với gã:
– Em chưa ngủ với ai kể từ lần cuối gặp anh.
Bình cười cười, rõ ràng không tin.
– Anh có thể không tin, nhưng đó là sự thật.
– Tại sao em làm vậy?
– Vì em thích anh.
– Anh là người duy nhất em thích à?
– Hơn cả thích nữa. Đêm em toàn mơ về anh. Em cảm thấy mình có lỗi với anh khi cho người khác đụng vào người, mặc dù anh vừa không yêu em, vừa khinh em là đứa con gái hạ cấp.
Bình nhìn sâu vào mắt Ngọc Baby, cảm giác cô đang nói thật.
Gã liền tuột bao cao su ra, vứt đi.
– Đừng bắt em phải ngủ với Matthew. Em đến đây vì muốn được gặp anh, không phải vì tiền. Em không còn làm điếm nữa rồi.
– Em ngủ với Matthew sẽ mang lại lợi ích cho anh.
Bình quan hệ tình dục với Ngọc Baby, trong khi cô chảy nước mắt ướt đẫm má.
Gã buông cô ra, thở dài:
– Em làm anh khó xử đấy, Ngọc ạ. Anh chưa bao giờ nói mình yêu em, đúng không nhỉ? Anh muốn chúng ta duy trì thái độ chuyên nghiệp trong công việc.
– Em xin lỗi. Em biết mình như thế này là sai. Nhưng em không sao quên được anh.
Betty White nói:
– Matthew cần tiền, có tiền mới mua được phụ nữ. Không nhất thiết phải dâng cô gái này cho gã.
Bình nhún vai. Gã kéo Ngọc Baby lại gần, nhét chim vào bướm cô. Ngọc Baby ngừng khóc, gương mặt ánh lên nỗi hy vọng.
Đêm đó bốn người quan hệ tình dục rất hòa hợp.