Phần 26: CẢ NHÓM TỤ TẬP
Đến sáng, lúc Bình còn đang ngủ say, Vân Anh đã lay nó dậy.
Bình mỉm cười với cô:
– Em dậy sớm thế à? Anh cứ nghĩ là…
– Nhanh lên. – Vân Anh nói một cách hốt hoảng. – Chị Thảo hẹn chúng ta đến gặp lúc mười giờ.
Bình nhìn đồng hồ, mới có bảy rưỡi.
– Còn sớm mà. Em lại đây cho anh yêu một cái nào. Lần này em muốn anh địt em mấy tiếng?
Vân Anh hét lên:
– Không được. Chúng ta còn chưa mua xe máy cho anh. Phải nhanh lên mới được. Dậy, dậy.
Vân Anh ném cho nó bộ quần áo. Bình thấy cô khẩn trương như vậy, không đùa cợt nữa, dậy đi vệ sinh rồi mặc quần áo vào.
Vóc dáng của nó thật cao lớn, thật đẹp đẽ. Vân Anh đang vội muốn chết mà vẫn không thể không dừng lại nhìn nó trong vài giây đồng hồ.
Bình mỉm cười:
– Anh có thể đưa em đi một chuyến tàu nhanh.
– Ai thèm.
Ở gần nhà Vân Anh có cửa hàng xe máy, nhưng Bình lắc đầu, tỏ ý chê bai.
– Đường bên kia có cửa hàng xe phân khối lớn, mình qua đó đi.
– Nhưng chị Thảo ghét nhất là xe phân khối lớn.
– Em yên tâm. Việc này cứ để mặc anh. Anh chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Bình không mất nhiều thời gian đã chọn được một con Kawasaki Z1000 màu đen tuyền, kiểu dáng trẻ trung và mạnh mẽ. Đây là chiếc xe thuộc dòng đắt tiền nhất cửa hàng, giá tới gần năm trăm triệu.
Vân Anh bị Bình thúc ép, đành phải thanh toán tiền, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
– Anh đã bảo đừng lo rồi mà. Anh đi trước, em theo anh tới nhà Thảo nhé.
Bình ngồi lên xe, phóng vụt đi.
Chiếc xe tựa con chiến mã, lúc nổ máy tiếng ống xả khiến người xung quanh khiếp đảm.
Bình với Vân Anh đến nhà Thảo cùng lúc. Vốn xe Bình chạy nhanh hơn, luồn lách tốt hơn, nhưng cũng vì thế mà nó trở nên hưng phấn, lượn lờ đường phố một lúc lâu rồi mới tạt vào khu nhà bà Thảo.
Lan béo đang đứng trên bậc thềm ra vào trước cửa nhà chính, bộ dạng bệ vệ như nữ hộ pháp.
Ánh mắt của Lan nhìn Bình và Thảo với vẻ tức giận, dường như bởi họ đã đến muộn so với giờ hẹn nửa tiếng.
Bình thấy Lan béo như vậy, trong đầu lại nhớ về lần làm tình đầu tiên, cũng là duy nhất của hai người. Ánh mắt thèm muốn liếc xuống bộ ngực to như trái đu đủ, nghĩ thầm kỷ niệm lần trước thực ra không tệ như nó tưởng.
Mặt của Lan béo tuy thô kệch nhưng bù lại cái miệng hoạt bát. Xét về kỹ năng thì là người mút chim tốt nhất trong số ba “em gái” của nhóm bộ tứ. Xuân chưa thử, chưa biết thế nào.
Lan béo dường như cảm nhận được ánh mắt dâm dục của Bình, mặt hơi đỏ lên.
Bình nháy mắt với bà ta rồi bước vào trong nhà.
Bà Thảo đang ngồi trong phòng khách. Nhà đã có ghế sô pha mới, còn đắt tiền và đẹp hơn cả chiếc ghế cũ. Bà ngồi một đầu của ghế, hai chân vắt chéo, dáng vẻ hơi khó chịu vì phải đợi lâu.
Cửa chính đầy ánh nắng. Lúc Bình bước vào, bà Thảo tưởng như một vị thần vừa từ trên trời hạ xuống trái đất.
Bộ đồ nó mặc bây giờ có tác dụng tôn dáng hơn gấp vạn lần so với chiếc áo phông rách nát, bẩn thỉu, hôi hám lần trước. Mái tóc của nó mềm mại, có phần bồng bềnh. Nụ cười của nó sáng và đầy tự tin.
Nó vừa giống như một lãng tử lại vừa giống như hoàng tử. Chàng hoàng tử mang theo phong thái của người sau này sẽ trở thành nhà vua.
Bà Thảo bất giác nuốt nước bọt. Bao nhiêu cơn giận theo vẻ ngoài mê ly của Bình mà tan biến vào trong không khí.
Bình lững thững bước tới. Dáng vẻ nó không nhanh không chậm, vừa uyển chuyển vừa thanh lịch.
Nó cúi xuống, một tay vòng qua lưng bà Thảo, rất nhanh đặt nụ hôn lên môi bà.
Hành động ấy diễn ra ngay trước mắt những người trong vòng tròn thân cận của bà Thảo. Xuân, Lan béo và Vân Anh đều đã có mặt trong phòng. Bà Thảo cuống lên, định gạt nó ra, nhưng nụ hôn ngọt ngào quá, mê man quá, người bà như đuội xuống, để nó thọc lưỡi vào sâu trong mồm.
Cơ thể bà run bắn. Bộ ngực lớn ưỡn lên trong vô thức.
Sau khi hôn nhau chừng hai phút, Bình chủ động buông bà Thảo ra và ngồi sát bên cạnh. Tay nó vòng lấy ôm cổ bà.
Bà Thảo thấy mọi người đều lúng túng, liền tát vào mặt Bình, quát:
– Tôi cảnh cáo cậu, lần sau không được làm vậy, biết chưa?
Cú tát ấy xuất phát từ nỗi xấu hổ chứ không phải tức giận nên không có lực, chỉ như vuốt má. Bình mỉm cười, thái độ vẫn thản nhiên như không.
Bà Thảo không đuổi nó đi chỗ khác mà vẫn để cho nó ngồi bên cạnh. Bàn tay nó mân mê cái cổ thon của bà.
– Vân Anh, tình hình thế nào rồi?
Vân Anh vội đáp:
– Dạ, em đã mua cho Bình tất cả những gì cần mua rồi. Số tiền khá lớn. Tổng cộng hết…
– Thôi khỏi. Tôi biết bao nhiêu. Ngân hàng báo cho tôi từ nãy rồi. Nếu được chi đúng thì chẳng có gì phải ngại.
– Đó là một chiếc xe phân khối lớn. Em đã cản Bình, nhưng mà…
– Bình thích gì thì cô cứ mua cho nó. Sở thích mỗi người, ngăn cấm làm gì.
Vân Anh gật đầu lia lịa.
Bà Thảo nói hay lắm, vấn đề là bà nói ngược hoàn toàn với quan điểm từ trước đến nay.
Bà vẫn coi xe phân khối lớn là đồ chơi của bọn con trai ngông cuồng, mất dạy, tiếng nẹt pô xe là sự xúc phạm đến nền văn minh và cộng đồng. Vậy mà lần này bà lại ủng hộ như thế, xem chừng bà yêu Bình quá đỗi, cho dù nó làm gì bà cũng ủng hộ hết mình.