Phần 252: JULIA JONES
Trên đường trở về khách sạn, Bình nhận được tin nhắn của Lê Văn Thành:
– Cậu đang làm cái quái gì vậy? Thủ tướng vừa gọi tôi lên yêu cầu giải trình.
Bình nhắn lại:
– Thủ tướng có quyền can thiệp vào việc này à?
– Ông ấy không dám đối đầu với TBT (ông Thành viết tắt) nhưng có thể tra hỏi tôi vì dẫu sao tôi vẫn là nhân sự của BCA (một từ viết tắt khác). Bộ Chính trị đang cực kỳ chia rẽ về talk show vừa rồi của cậu trên CNHC. Hãy cẩn trọng với hành động của mình.
Bình mỉm cười.
Bộ Chính trị! Cuối cùng thì gã cũng đủ tầm quan trọng để làm kinh động đến cả Bộ Chính trị cơ đấy.
Ở một đất nước đề cao sự đoàn kết và thống nhất nội bộ như Việt Nam, có mấy người có thể khiến cơ quan quyền lực tối cao phải chia rẽ? E rằng vào thời điểm hiện tại chỉ có mỗi Bình mà thôi.
Gã tự biết mình đang trở thành cái gai trong mắt nhiều người, nhưng miễn vẫn còn chỗ dựa là nhân vật quyền lực nhất nước thì gã không sợ.
Lúc về khách sạn, Bình ngạc nhiên khi biết đang có người tìm mình. Hơn nữa người này không đợi ở hành lang khách sạn mà thuê hẳn một phòng rất cao cấp ở tầng trên khách sạn nơi gã đang ở.
Căn cứ vào sự cẩn thận và độ chịu chơi thì đây hẳn là một nhân vật cực kỳ giàu có và nổi tiếng. Họ không muốn lộ diện trước ánh mắt bàn tán của công chúng.
Bình cùng bà Hằng đi lên căn phòng nơi người khách đã hẹn gã. Gã bấm chuông, cánh cửa lập tức mở ra.
Trong phòng có hai người phụ nữ. Cả hai đều đeo mạng che mặt. Một người trong số đó Bình nhận ra ngay là Wendy Brown. Người nào gã đã làm tình một lần thì suốt đời không quên.
Người thứ hai ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn gã chăm chú.
Wendy đóng cửa, khóa lại. Cô đến sau lưng người phụ nữ và đứng chờ bà ta lên tiếng.
Người phụ nữ tháo khăn che mặt. Bà Hằng kêu lên một tiếng thảng thốt.
– Julia Jones.
Bình cũng kinh ngạc không kém. Gã biết người phụ nữ này. Có ai trên thế giới này không biết Julia Jones?
Nữ minh tinh bốn lần đoạt giải Oscar hạng mục nữ chính xuất sắc nhất chỉ với bốn bộ phim điện ảnh, tỷ lệ chiến thắng một trăm phần trăm, lịch sử có một không hai. Cả đời bà cũng chỉ đóng đúng bốn bộ phim đó mà thôi, nhưng được giới phê bình nhất trí ca tụng là nữ diễn viên đẹp nhất và tài năng nhất qua mọi thời đại.
Ở tuổi năm mươi, bà vẫn đẹp một cách choáng ngợp. Wendy trẻ hơn mẹ đến hai mươi sáu tuổi mà vẫn lép vế hoàn toàn.
Bình im lặng không nói gì. Gã không hiểu tại sao mẹ con nhà này lại đến tìm gã.
Julia cất tiếng nói, chất giọng du dương như một bản nhạc mà Chúa đã viết riêng cho bà:
– Xin lỗi vì đã đường đột. Nhưng Wendy nói rằng cậu đã thỏa mãn được cho nó.
Bình gật đầu xác nhận sau khi nghe bà Hằng phiên dịch lại.
– Nó bị chứng vặn xoắn âm đạo là một căn bệnh kỳ lạ chỉ di truyền từ mẹ sang con gái. Căn bệnh này đã hành hạ mẹ tôi, rồi mẹ tôi sinh ra tôi và tôi cũng bị, cuối cùng ngay cả con gái của tôi cũng mắc phải. Nền y học hiện đại không thể chữa được căn bệnh này, chúng tôi buộc phải sống chung với nó cả đời.
Tim Bình đập như trống làng. Gã hiểu tại sao Julia lại đến tìm mình.
– Những người đàn ông đến rồi đi, không ai có thể thỏa mãn được chúng tôi. Tôi đã yêu mười người đàn ông và cả mười người đều chia tay tôi trong nhục nhã và đau khổ, họ không biết rằng tôi còn khổ hơn họ. Nhu cầu tình dục của tôi rất lớn, không hề kém gì đàn ông, dần dần thành một nỗi ám ảnh làm tôi điên loạn. Đó chính là lý do tôi phải bỏ giới giải trí để trở thành một nữ tu. Tôi muốn thông qua phép màu của Chúa để chiến thắng những thèm khát bệnh hoạn. Nhưng rồi tôi vẫn không thể nào vượt qua được khao khát nhục dục. Tôi đã quyến rũ các cha xứ và kết quả là bị đuổi khỏi tu viện, rất may thông tin này chưa được tiết lộ cho báo giới.
– Bà Julia, sao bà không sử dụng các công cụ hỗ trợ tình dục?
– Cậu nghĩ tôi chưa thử sao? Trên đời này có gì mà tôi chưa thử qua? Trong nhà tôi, đồ chơi tình dục chất cao như núi. Nhưng tôi không cần các cỗ máy vô tri, tôi cần một người đàn ông để có thể tâm sự, để được vuốt ve và để cảm thấy mình được yêu thương và tôn trọng. Tôi cảm thấy hèn kém khi phải bỏ tiền ra để mua sự khoái cảm trong khi những đứa con gái mười lăm, mười sáu tuổi có hàng tá đàn ông vây quanh. Tôi biết mình không thua kém gì chúng, ngay cả ở độ tuổi này đi nữa.
Bình xác nhận:
– Điều đó quả thật đúng. Bà quá đẹp, Julia ạ, bà đẹp đến nỗi tôi cảm thấy đắng miệng và bối rối khi đứng trước mặt bà.
– Wendy đã kể cho tôi nghe về cậu và tôi phải đáp chuyến bay sớm nhất đến đây. Tôi có quá nhiều uẩn ức tình dục cần được giải tỏa. Có lẽ cậu sẽ giúp được tôi.
– Julia, tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp được bà. Bà muốn chúng ta sang phòng riêng hay làm ngay tại đây?
Căn phòng khách sạn mà Julia và Wendy thuê rất rộng và được ngăn làm đôi, phòng có giường nằm ở bên trong, ngăn cách khu bên ngoài bằng một cánh cửa.
Bà Julia nói:
– Chúng ta sẽ làm ở bên trong.
Bình cầm tay của bà, dắt vào phòng trong, đóng cửa lại.