Phần 243: THỎA THUẬN VỚI KÊNH TRUYỀN HÌNH CNHC
Chiếc máy bay của Bình hạ cánh xuống sân bay quốc tế New York. Bình cho các bà vợ và nhân tình của gã ăn chơi mua sắm thỏa thích, còn bản thân gã cùng với Phạm Thu Hằng và Phạm Hương Giang tiếp tục lên đường đến New Jersey. Kim Tuyết Hoa không biết tiếng Anh, được phép ở lại để vui chơi.
Nước Mỹ mang đến một bầu không khí khác hẳn so với Nhật Bản. Đường phố Nhật Bản chật hẹp bao nhiêu thì đường phố Mỹ rộng lớn bấy nhiêu, người Nhật lịch thiệp bao nhiêu thì người Mỹ thô lỗ bấy nhiêu. Tỷ lệ phạm tội rất nhiều và đang trên đà tăng lên. Dân Mỹ gốc Á vóc dáng cũng bình thường, nhưng dân Mỹ trắng và Mỹ đen thì rất cao lớn, nhiều người cao trên mét chín, nặng cả trăm cân, Bình tự nhiên thấy mình không còn ưu thế gì về sức khỏe nữa.
Cần phải nói thêm rằng Bình lại cao thêm hai phân nữa để đạt chiều cao một mét chín mươi. Đây cũng là chiều cao đỉnh điểm trong cuộc đời gã.
Từ New York chỉ mất chưa đầy hai giờ đồng hồ đã tới New Jersey. Nhờ mối quan hệ đặc biệt mà bà Hằng bố trí được ngay cuộc gặp với Phó Tổng giám đốc kênh truyền hình CNHC là Kevin Phillips. Trong cuộc tiếp đón Bình, ngoài Kevin còn có Charlotte Taylor, người dẫn chương trình nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Đó là lần đầu tiên Bình được gặp một người phụ nữ cao trên mét tám. Charlotte cao một mét tám mươi ba, lúc đi giày cao gót cao gần ngang với Bình. Năm nay cô ta bốn mươi tuổi. Khó có thể gọi Charlotte là xinh đẹp, mặc dù quả thật ngoại hình của cô ta rất ấn tượng, nhưng điều làm nên thương hiệu của Charlotte là sự sắc sảo và quyết liệt, thường xuyên chế diễu các nhà lãnh đạo nước Mỹ và không ngại tấn công cả khách mời nếu điều đó mang lại sự hấp dẫn cho chương trình.
Kevin chào đón người bạn thân thiết Nguyễn Thu Hằng. Ông ta mời mọi người ngồi xuống, rồi hỏi:
– Tôi nghe nói anh Bình đã đồng ý trả một trăm triệu đô la để xuất hiện trên kênh truyền hình của chúng tôi.
Bà Hằng đóng vai phiên dịch. Bình nghe xong, liền xác nhận:
– Chính là như vậy. Một trăm triệu đô la đổi lấy một tiếng đồng hồ không cắt xén, phát trên khung giờ vàng, chiếu toàn quốc.
– Tôi nghĩ anh Bình không hiểu. Nước Mỹ không biết anh là ai. Một tiếng ấy sẽ gây ra các tác động khủng khiếp tới hình ảnh của chúng tôi. Thiệt hại về tài chính do các nhà quảng cáo cắt hợp đồng và tổn thất về danh tiếng sẽ rất nghiêm trọng, vượt xa số tiền mà chúng tôi nhận được từ anh. Chúng tôi có thể đưa anh lên khung giờ buổi sáng với thời lượng mười lăm phút, hoặc anh cần tăng tiền lên.
– Một trăm triệu để xuất hiện mười lăm phút trên truyền hình với đối tượng khán giả là các bà nội trợ ư? Không đời nào, Kevin, với một trăm triệu đô la tôi có thể mua nguyên một kênh phát thanh ở khu bờ Đông và khi đó tôi sẽ lên sóng cả ngày. Tôi dám chắc rằng các nhà quảng cáo của các vị không đủ sức chi trả khoản lỗ năm trăm triệu đô la. Nếu CNHC vẫn ăn nên làm ra thì các vị đã không lâm vào tình cảnh hiện nay. Nhân khẩu học của nước Mỹ đang thay đổi, ngày càng nhiều người thấy quan điểm của phe bảo thủ về phụ nữ, phá thai, tôn giáo và các ngành công nghiệp gây ô nhiễm là ngớ ngẩn. Hãy cho tôi lên sóng, có lẽ tôi sẽ giúp được các vị.
Trước khi đến đây, bà Hằng đã phổ cập kiến thức cho Bình, nên gã cũng hiểu tương đối về tình hình chính trị, xã hội nước Mỹ.
Kevin nhìn Charlotte với vẻ lo lắng.
CNHC cần tiền của Bình, nhưng nếu để gã huyên thuyên những một tiếng đồng hồ cho cả nước Mỹ cùng nghe thì hậu quả thật khủng khiếp.
Charlotte nhìn Kenvin bằng đôi mắt xanh lá cây tuyệt đẹp và cực kỳ hiếm gặp. Vẻ mặt của cô ta hết sức bình tĩnh.
– Yên tâm, chúng ta có thể biên tập được mà. Cứ cho anh ta lên, không có vấn đề gì đâu.
Kevin gật đầu:
– Được, vậy thì Bình, anh muốn lên luôn hôm nay hay ngày mai?
– Ngày mai, vì mai có phiên điều trần về chính sách của Mỹ ở Đông Á. Không thể có thời điểm nào hợp hơn.
– Vậy thì từ lúc này Charlotte sẽ làm việc trực tiếp với anh. Tôi hy vọng sự hợp tác này sẽ mở ra một kỷ nguyên mới.
Kevin đi mất, để Charlotte ngồi tiếp gã. Cô ngồi vắt chéo chân, để lộ cặp đùi trắng muốt, dài miên man. Đôi mắt của Charlotte nhìn thẳng vào mắt Bình, gương mặt đầy vẻ tự tin của người đã quen làm chủ tình thế.
– Chúng ta vào việc thôi. Chức danh của anh là gì nhỉ? Cố vấn đặc biệt toàn quyền của Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Vũ Thế Kỷ? Anh biết đấy, nước Mỹ cực kỳ căm ghét chủ nghĩa cộng sản, nếu tôi giới thiệu anh như vậy thì quá nửa người sẽ tắt ti vi và gọi điện chửi bới chúng tôi.
– Cô có thể nói tắt là Cố vấn đặc biệt toàn quyền đến từ Việt Nam là được rồi. Cũng đâu có sai đâu?
– Phải lắm. Tôi nghĩ cái tên đó hay hơn. Vì anh không biết tiếng Anh nên chúng ta có hai lựa chọn, một là bắn chữ trên màn hình, điều mà tôi khuyên là không nên vì khán giả sẽ chán rất nhanh, thứ hai là thuê một giọng nam lồng tiếng cho anh. Giọng đọc là yếu tố cực kỳ quan trọng, một âm thanh mạnh mẽ, truyền cảm, dứt khoát có giá trị tương đương với nội dung thông điệp. Tôi biết một người có thể lồng tiếng cho anh, chúng tôi vẫn gọi ông ta là Bob. Bob là một người da đen và giọng của ông ta có giá trị hàng triệu đô la. Nếu anh có thể bỏ tiền ra thuê ông ta thì điều đó sẽ mang lại lợi thế rất lớn cho anh.
Bình gật đầu, nói:
– Đó là một đề nghị rất hay, cảm ơn cô. Tôi sẽ thuê ông ta.
– Còn nữa, tôi nên giới thiệu lý do cho sự xuất hiện của anh như thế nào đây?
– Cứ nói thật rằng tôi đã trả một trăm triệu đô la để gửi một thông điệp đến nước Mỹ.
Charlotte bật cười:
– Chuyện đó thật ngớ ngẩn.
– Charlotte, người Mỹ rất thẳng thắn, tôi muốn đánh vào lòng tò mò của họ. Cô càng gây sốc cho khán giả của cô càng tốt. Đã có ai trả các cô một trăm triệu đô la để xuất hiện trên truyền hình chưa?
– Chưa bao giờ?
– Chẳng phải điều đó sẽ khiến tôi trở nên rất đặc biệt và nổi bật hay sao?
Charlotte suy nghĩ lại lần nữa, thấy dường như Bình nói đúng, chuyện này xem ra cũng không phải là điều quá lố bịch, thậm chí còn có thể là một chi tiết hấp dẫn khán giả là đằng khác.