Phần 239: LÀ CON CHIM Ạ
Năm bé gái tội nghiệp, tuổi mới mười ba, mười bốn, không hề biết rằng mình đã bị một con thú dữ nhắm đến.
Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình lao động phổ thông, bố là công nhân, lái xe, thường xuyên phải xa nhà, mẹ cũng là công nhân hoặc bán hàng ở chợ đầu tắt mặt tối, không có thời gian ở gần để theo sát cuộc sống của các con.
Trời thương mà ban cho chúng ngoại hình xinh đẹp. Đứa nào cũng phổng phao, cao trên mét sáu, có đứa còn cao trên mét bảy, da trắng bóc, nét mặt tươi như hoa nở.
Dĩ nhiên ở vùng này thì kiếm làm sao ra được các mỹ nhân top đầu? Nhưng Bình không muốn đi về tay không nên quyết định có gì dùng nấy, miễn mấy đứa đủ sức làm gã nảy sinh niềm khoái cảm là đạt tiêu chuẩn rồi.
Cô hiệu trưởng Dương Ngọc Ánh tuyên bố cho cả trường tan sớm, chỉ giữ lại năm cô học trò đã được Bình lựa chọn, yêu cầu năm em vào trong phòng học, đóng kín cửa lại.
Trong phòng đã có cô Lương Bích Hòa và chủ tịch Phạm Tất Bình đợi sẵn.
Cô Lương Bích Hòa hỏi:
– Các em biết tại sao cô mời các em vào đây không?
Năm cô gái lo sợ, lắc đầu, gương mặt đầy vẻ hối lỗi tựa như chúng đã phạm phải sai lầm nào đó cực kỳ nghiêm trọng.
– Đừng sợ. Các em không phạm lỗi gì cả, ngược lại các em đều là các học sinh ưu tú nên thầy cô mới mời các em đến đây để thử nghiệm phương pháp dạy môn Sinh học kiểu mới. Trước hết cô muốn giới thiệu với các em chủ tịch Phạm Tất Bình.
Năm đứa trẻ cúi đầu chào:
– Cháu chào chú ạ.
Bình mỉm cười thân thiện:
– Không được chào chú, chỉ chào anh thôi. Anh hơn các em có mỗi năm, sáu tuổi.
– Dạ vâng, em chào anh ạ.
Có thể thấy cả năm đứa đều thông minh, ngoan ngoãn và rất nhanh nhẹn.
Cả năm đứa đều nhìn Bình với ánh mắt ngưỡng mộ không hề che giấu. Bình là nhân vật cực kỳ nổi tiếng, làm sao chúng lại không biết được chứ? Cả năm đứa đều đã xem ít nhất một bộ phim do gã đóng, trong nhà dán cả ảnh Bình trên tường. Chúng còn biết Bình là chủ tịch Thiên Group, giàu gần như nhất cái nước Việt Nam này, lại trẻ tuổi đẹp trai.
Bình đẹp trai đến mức làm năm trái tim thơm mùi trinh nguyên thiếu nữ như muốn ngừng đập. Chúng vẫn thần tượng gã bấy lâu, nay được gặp ở khoảng cách gần thế này quả là niềm vinh hạnh.
Cô Hòa nói:
– Các em tự đứng lên giới thiệu với anh Bình đi.
Năm đứa trẻ lần lượt đứng lên, thông báo tên, tuổi và lớp học. Bốn đứa đầu Bình không chú tâm lắm, nhưng gã thích đứa thứ năm.
– Em là Cao Vân Ly, học sinh lớp 9A1 ạ.
Cao Vân Ly cao một mét bảy mươi ba, đứng với đám bạn gầy còm, nhỏ xíu cùng lớp trông như hạc giữa bầy gà. Cô bé cũng rất bạo dạn:
– Môn Sinh sao không để cô Sinh dạy mà cô tiếng Anh lại dạy ạ?
Thấy cô Hòa lúng túng, bà Ánh liền nói đỡ:
– Ai dạy chả được? Giáo viên nào dạy là do cô phân công. Lý do phân công cô Hòa là vì cô Hòa đã được tiếp cận với phương pháp dạy mới còn cô Sinh thì chưa. Em còn gì để hỏi nữa không?
– Không ạ.
Cao Vân Ly ngồi xuống để cô Hòa tiếp tục giảng giải:
– Hôm nay chúng ta sẽ học bài về cơ thể người. Đây là cách dạy theo phương pháp mới để giúp các em hiểu nhanh hơn và sâu hơn. Nhiều em đã mười ba, mười bốn tuổi rồi, dậy thì cả rồi mà kiến thức về giới tính còn lơ mơ lắm, chả biết cái gì cả, trường ta có mấy vụ tò mò nghịch ngợm dẫn đến có thai rồi đấy.
Mấy đứa học sinh cười hích hích.
– Hôm nay chúng ta rất mừng có chủ tịch Bình đến đây thị phạm cùng với cô. Mời chủ tịch Bình.
Bình liền tiến lên, đừng cạnh cô Hòa.
– Chủ tịch Bình sẽ cho các em thấy cơ thể đàn ông là như thế nào. Mời chủ tịch cởi quần áo.
Bình nghiêm túc cởi quần áo ra, để lộ thân hình cường tráng và con chim to lớn, dài ngoằng hướng lên trời.
Năm đứa con gái rú lên, ôm chặt lấy nhau không dám nhìn tiếp.
Bà Ánh quát:
– Trật tự, trật tự. Các em định làm loạn à? Không ra thể thống gì cả. Đây là tiết Sinh học chứ không phải trò chơi. Các em mà không nghiêm túc tôi cho một điểm hết, đánh hạnh kiểm yếu không lên được lớp đâu.
Lời đe dọa ấy có hiệu quả ghê gớm, năm cô bé cho dù đang sợ mất vía cũng phải buông nhau ra, ánh mắt hướng lên phía trước nhìn con chim khổng lồ của Bình, những gương mặt xinh đẹp, non tơ đỏ như gấc.
Đến đây thì cô Hòa cũng ngượng rồi. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm những việc bại hoại và đáng xấu hổ như thế này. Cô chưa chuẩn bị đủ tâm lý để tiếp tục dẫn dắt năm đứa học sinh trong trắng, ngây thơ vào con đường dâm loạn. Thế là cô cứ ngắc ngứ mãi làm bà Ánh phải bước lên, giành vai nhà giáo:
– Cô Hòa hơi mệt, để tôi giảng thay.
Bà cầm con chim của Bình lên, hướng mặt về phía lớp, hỏi:
– Các em, đây là vật gì? Ai trả lời đúng cô cho mười điểm.
Bốn đứa kia không dám trả lời, chỉ có Cao Vân Ly giơ tay xung phong:
– Thưa cô, là con chim ạ.
– Giỏi lắm, nó còn được gọi là gì nữa?
– Là con cặc ạ.
– Gì nữa?
– Là cái buồi ạ.
– Mười điểm.
Cao Vân Ly sung sướng ngồi xuống.
– Nào các em, cô muốn các em đồng thanh trả lời cô. Đây là cái gì?
– Là con chim ạ.
Năm nữ sinh đồng thanh nói.
– Nói to nữa lên.
– Là CON CHIM ạ.
Lúc này học sinh và giáo viên trong trường đã về hết, lớp thì kín và bị khóa từ bên trong, những âm thanh bậy bạ này không lọt được ra bên ngoài, cô trò cùng thỏa sức hò hét mà không sợ ai nghe thấy.