Phần 237: EM CHỜ ANH HAI NĂM
Số tiền cần thiết để xây dựng nhà máy sản xuất chất bán dẫn ở quy mô như Bình mong muốn là rất lớn, hơn nữa gã cần xây dựng trước khi chiến tranh nổ ra để tránh nguy cơ dòng chảy nhân lực và nguyên vật liệu bị chặn lại.
Với công ty Quảng Châu, hiện đã vào giai đoạn trả giá. Bình đang yêu cầu Triệu Nhã Tịnh đặt mức giá mua là mười một tỷ đô la, cao hơn một tỷ so với các công ty khác. Việc thanh toán sẽ phải tiến hành trong vòng chậm nhất là một tháng sau khi mua, nếu không thương vụ sẽ bị hủy bỏ.
Bình giống như một thằng cha nghèo kiết xác đang cố tranh giành báu vật với một nhóm công tử nhà giàu. Về bản chất gã không có tiền, chỉ có sự liều mạng và lòng quyết tâm.
Nếu nhà nước đã không chịu hỗ trợ thì gã phải tìm nguồn tiền từ người khác.
Bình nói:
– Cháu sẽ bắt đầu chuyến thăm Mỹ trong vài ngày nữa. Nhờ các bác, các chú đẩy nhanh tiến độ giấy tờ.
Ông Vũ Thế Kỷ khẽ gật đầu. Ông quay đầu sang nói với Lê Văn Thành:
– Thành, chú lo việc của Bình, liên hệ với Đại sứ quán Mỹ tại Việt Nam để thông báo về chuyến đi, nhờ họ tạo mọi điều kiện hỗ trợ. Nếu có thể thu xếp được cuộc gặp với Tổng thống Mỹ thì tốt, nhưng nếu không gặp được thì nhờ họ bố trí gặp Bộ trưởng Ngoại giao và Cố vấn an ninh quốc gia Mỹ.
Ông Thành đáp:
– Vâng, để em lập tức xử lý vụ này.
Đang nói chuyện, bỗng thấy tiếng người lao xao. Hóa ra vợ chồng Hội, Vân trở về.
Ba người gặp nhau trong nhà riêng của Vũ Thế Kỷ chứ không phải ở cơ quan. Hội không biết bố đang tiếp khách, vào trong phòng tìm.
Thế Hội thấy bố đang ngồi cùng hai người nữa, liền hỏi:
– Bố đang bận ạ?
Vũ Thế Kỷ hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– Vợ chồng con đi du lịch châu Âu, con định qua chào bố mẹ.
– Đi cẩn thận. Mang cháu nội về cho ông.
Hội cười bảo:
– Vợ con còn trẻ quá, chưa muốn sinh con. Muốn chơi thêm một thời gian nữa.
– Một thời gian là bao lâu? Trẻ không đẻ đi, định về già mới đẻ à?
– Cô ấy hẹn hai năm sau khi cưới sẽ tính chuyện con cái.
– Hừ, đừng để muộn quá mà hỏng việc.
Khi ấy Vân cũng ghé qua để chào bố chồng. Thấy Bình, sắc mặt cô vẫn như thường, nhưng trong ánh mắt hiện ra dị sắc.
– Con chào bố, cháu chào chú, em chào anh.
Bình nhìn Vân, thấy cô còn đẹp hơn ngày trước, phong thái đã ẩn chứa vẻ cao sang quyền quý, hình thành khí chất cực kỳ quyến rũ. Bình chỉ dám liếc nhìn một cái rồi vội quay đi. Gã sợ mình nổi lòng tà dâm, sẽ bị Vũ Thế Kỷ phát hiện ra.
Ông Kỷ nói:
– Bố đang bảo Hội là vợ chồng con nên sớm tính chuyện sinh con để ông có cháu bồng.
Vân đáp:
– Dạ, như con đã nói với anh Hội. Cứ để thư thả hai năm rồi bắt đầu nghĩ đến việc sinh con cũng chưa muộn ạ. Hai năm thôi đấy.
Khi nói câu “hai năm thôi đấy”, Vân nhìn thẳng vào mắt Bình làm gã rùng mình.
Câu nói này dường như để nói với gã. Bởi nếu để nói với ông Kỷ thì chữ “đấy” thêm vào cuối câu không những thừa thãi mà còn hơi hỗn nữa. Câu này rõ ràng là để nói với người ngang hàng, ở đây là Bình.
Gã cúi đầu xuống, coi như mình không liên quan.
Hai năm… Hai năm thì làm được gì? Gần một năm đã trôi qua rồi. Trong thời gian qua, Bình tuyệt nhiên không tơ tưởng đến Vân một phút nào, coi như duyên phận giữa hai người đã hết, nhưng hóa ra cô vẫn tơ tưởng đến gã. Cả đời cô luôn chờ đợi Bình. Cô muốn cưới một người đàn ông xứng đáng, nhưng nếu người đó không phải là Bình thì cô chỉ có thể làm vợ chứ không thể yêu.
Câu nói của Vân như mồi lửa làm bùng lên ngọn lửa trong người Bình. Gã cảm thấy chuyện này thật không tưởng, gã sẽ không bao giờ ly dị Vân Anh và cũng không tin rằng mình có thể tranh đoạt vợ của Vũ Thế Hội, nhưng tương lai thật khó nói trước. Có lẽ Vân sẽ thỏa mãn với một địa vị không chính thức nào đó, có thể vợ chồng Hội sẽ ly dị, điều quan trọng nhất là Vân vẫn còn yêu gã và đang cho gã một cơ hội, vậy là đủ rồi.
Ông Kỷ nhìn Bình, ánh mắt sắc bén tựa như đọc được hết suy nghĩ của gã.
Bình cảm thấy lo sợ, bao nhiêu tính toán cứ thế vứt hết sạch, không dám mơ tưởng đến con dâu của Tổng Bí thư.
Sống chết của gã đều nằm trong tay người này, tốt nhất là ngoan ngoãn cúi đầu làm một ngón tay nhỏ bé của ông ta, còn hơn vào tù lúc nào không biết.
Gã hắng giọng nói:
– Lưu Thiên Kỳ thực sự là một tài năng xuất chúng. Người này đã xây dựng được một hệ thống tường lửa và diệt virus mà cháu đặt tên là Bức tường Lạc Hồng, có thể vô hiệu hóa mọi cuộc tấn công mạng hiện nay, lại có thể tiêu diệt được mọi thể loại virus với độ chính xác lên tới một trăm phần trăm, ngoài ra còn chế tạo được các UAV, drones và vũ khí robot tốt hơn hàng xịn nhất đang có trên thị trường. Cháu đề nghị hai việc. Một là chính phủ cho trang bị hệ thống tường lửa Lạc Hồng cho tất cả các cơ quan chính phủ, đặc biệt là các nhà máy điện, nước, hệ thống ngân hàng, giao thông liên lạc, y tế, các đơn vị an ninh quốc phòng, cảng biển, hàng không. Hệ thống này có một ưu điểm mà không một hệ thống nào khác trên thế giới có được, đó là nó không xung khắc với hệ thống chống virus sẵn có, nó hoạt động như một backup, đóng vai trò hỗ trợ thầm lặng. Chỉ khi nào hệ thống chính thất bại thì nó mới được kích hoạt và tiêu diệt các virus xâm nhập. Vậy nên chúng ta chỉ cần cài thêm, và việc cài thêm rất đơn giản, chứ không cần cài lại. Thứ hai, cháu đề xuất trang bị hàng loạt vũ khí công nghệ tiên tiến cho quân đội. Chiến tranh hiện đại không còn đánh nhau bằng lính tráng mà bằng robot và máy bay không người lái rồi, nên việc ứng dụng là cực kỳ quan trọng và cần thiết.
Ông Lê Văn Thành nói đỡ:
– Em đã tổ chức các cuộc thử nghiệm, thấy đúng như lời Bình nói, Lạc Hồng và các vũ khí mà Thiên Ý sản xuất vượt xa các trang thiết bị sẵn có của chúng ta hiện nay.
Vũ Thế Kỷ nhíu mày:
– Lưu Thiên Kỳ là người Trung Quốc, Thiên Ý là công ty tư nhân, sao có thể nhắm mắt giao phó sự an toàn cho người ngoài như vậy được? Thế này đi, trang bị thì cứ trang bị, nhưng Thiên Ý phải trở thành công ty nhà nước, đặt dưới sự kiểm soát của nhà nước mới được.
Bình cười dài:
– Ý hay lắm. Sao các chú các bác không bắt cháu vào tù luôn cho nhanh, chứ cái trò cướp trắng này thật là hạ cấp không thể chấp nhận được. Cháu chán sống rồi, không muốn tiếp tục cố gắng vì những thứ mơ hồ nữa.
Vũ Thế Kỷ cau mày:
– Thằng ranh này, mày chưa nghe xong đã dỗi rồi à? Chúng ta sẽ thành lập một ban giám sát với chức năng duy nhất là để đảm bảo Thiên Ý sẽ hoàn toàn phụng sự cho lợi ích quốc gia. Thiên Ý vẫn là của mày, mày vẫn được giữ lại một trăm phần trăm cổ phần, tất cả lợi nhuận thu được vẫn vào túi mày, mày muốn làm gì thì làm, nhà nước không can thiệp vào đường hướng phát triển. Ban giám sát chỉ can thiệp nếu Thiên Ý cấu kết với các tổ chức nước ngoài, âm mưu chống phá hoặc phản bội tổ quốc, bí mật tuồn thông tin về hệ thống an ninh mạng cho các nước khác. Vậy đã đủ khiến cho mày hài lòng chưa?
Bình nhoẻn cười:
– Vậy thì được.
Gã âm thầm tính toán. Số tiền chi ngân sách hàng năm của Việt Nam hiện nay là gần một trăm tỷ đô la, trong đó riêng ngân sách quốc phòng đã là mười lăm tỷ đô la, doanh thu cho thương vụ này ước khoảng năm tỷ đô la, một con số cực kỳ khổng lồ.
Thiên Ý quả này vớ bẫm rồi. Bình lại giàu to rồi.