Phần 231: KẾ HOẠCH CỦA TÔN CẢNH NGHI
Tôn Cảnh Nghi nói:
– Bình đệ, vào phòng xông hơi đi.
Hai người tắm rửa một lượt rồi cứ thế cởi truồng vào phòng xông hơi. Kim Tuyết Hoa mặc nguyên quần áo theo cùng.
Tôn Cảnh Nghi nói một cách khoan khoái:
– Hôm nay thật thú vị. Cô gái của đệ đúng là mỹ nhân hiếm có.
Bình cười đáp:
– Cảm ơn ca ca quá khen.
– Bình đệ, chuyện của đệ không phải ta không biết. Ta cứ tưởng đệ là nhân viên cấp thấp của Bộ Ngoại giao hay Bộ Công an, ai dè đệ lại ghê gớm như vậy.
– Ca ca nói thế là sao ạ?
– Đừng tỏ ra ngây thơ. Chỉ trong một ngày đã chỉ huy được Quân khu hai đào cả một ngọn núi để khai thác ba va ly Vĩnh Nam, chuyện này ngay đến Bộ trưởng Bộ Quốc phòng sợ rằng cũng không làm được. Tiểu đệ khá lắm, làm ta bất ngờ.
Bình cười xòa, trong bụng chột dạ.
Tình báo Hoa Nam cục quả nhiên đáng sợ, theo dõi động thái của gã không bỏ sót điều gì.
Tôn Cảnh Nghi lại nói:
– Tiểu đệ, bệnh của ta được phát hiện sớm, có thể chữa dứt điểm được, nhưng cha ta bị bệnh đã nhiều năm, không thể một ngày một buổi là có thể chữa lành, cần phải trường kỳ uống thuốc. Cây Vĩnh Nam là vị chủ lực của bài thuốc, không biết số lượng còn lại là bao nhiêu?
Bình đã sớm biết bố của Tôn Cảnh Nghi là Tôn Việt Bân cũng bị Parkinson. Nếu ông ta chỉ là người thường thì không nói làm gì, nhưng Tôn Việt Bân nguyên là Phó chủ tịch nước Trung Quốc, danh tiếng lừng lẫy, quan hệ rất rộng, Tôn Cảnh Nghi cần mượn tiếng bố để thống nhất nhân tâm.
Nếu Tôn Việt Bân khỏe mạnh trở lại thì sẽ trợ giúp được Tôn Cảnh Nghi rất nhiều.
Đương nhiên đây mới là lý do chính khiến Tôn Cảnh Nghi xưng hô với Bình một cách thân thiết như vậy. Hắn muốn duy trì mối quan hệ lâu dài để tiếp tục có nguồn cung dược liệu chữa bệnh cho cha mình.
Bình nói ngay:
– Ca ca chớ lo. Cây Vĩnh Nam chỉ mọc trên một ngọn núi duy nhất. Đệ đã yêu cầu biến ngọn núi ấy thành vườn trồng Vĩnh Nam. Từ nay khu này vẫn thuộc đất quốc phòng, nhưng không còn được dùng cho việc luyện quân nữa mà trở thành kho dược liệu, cứ nửa năm một lần tiểu đệ lại cho người thu hoạch rồi gửi đến cho ca ca.
Tôn Cảnh Nghi nghe xong, lại càng kinh ngạc.
Thằng tiểu tử này nói những chuyện động trời cứ như không, hơn nữa còn đoán trước được nhu cầu của hắn, sớm đã có sự thu xếp.
Hắn bật cười ha hả:
– Tiểu Bình, khá lắm. Tương lai của Việt Nam chắc chắn nằm trong tay chú.
Bình cũng cười đáp:
– Tôn ca, tiểu đệ đoán Tôn ca muốn mượn La Tú Anh đánh Việt Nam là để hoàn thành một công đôi việc, vừa khiến họ La mất mặt vừa muốn thâu tóm nguồn dược liệu quý hiếm. Nay đã có đệ hỗ trợ, Tôn ca không việc gì phải lo lắng về thuốc men cho ông cụ thân sinh nữa. Ngược lại, Tôn ca nên đồng ý với quan điểm của La Tú Anh về việc đánh Thái Lan.
Tôn Cảnh Nghi nhíu mày:
– Nhỡ gã thành công thì danh vọng rất lớn, ta không đấu nổi.
– Tôn ca chắc phải hiểu tình thế hiện nay của mình. Trong lịch sử chưa từng có người nào không nắm được quân đội mà có thể trở thành nhà lãnh đại tối cao, nếu may mắn lên được cũng sẽ dễ dàng bị lật đổ. Nếu tình hình hiện nay kéo dài, việc La Tú Anh trở thành chủ tịch nước là điều sớm hay muộn mà thôi. La Tú Anh không chịu đánh Việt Nam, có thúc giục cũng chẳng ích gì. Vậy thì sao không thỏa mãn mong muốn của hắn, đồng ý cho hắn mở mặt trận ở Thái Lan? Nhưng vào thời điểm trước khi quân của La Tú Anh tấn công, hãy bí mật tuồn tin cho đầu mối bên Mỹ để có sự phòng bị, khi ấy quân của La Tú Anh sa lầy, uy tín mất hết, ngay cả những người trung thành với hắn cũng không thể tiếp tục ủng hộ hắn được nữa. Chúng ta mượn danh nghĩa của Đảng mà kỷ luật, cách chức Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương, Tôn ca tất không còn đối thủ nào trong việc trở thành tân chủ tịch nữa.
– Cách đó có làm được không?
– Tôn ca yên tâm, tiểu đệ có đầu mối liên hệ với Mỹ (thực ra gã chả có đầu mối nào cả), chỉ cần La Tú Anh động binh là mắc mưu ngay.
Tôn Cảnh Nghi trầm ngâm, sau đó quả quyết:
– Nếu ta đồng ý với chủ trương đánh Thái Lan thì sau này cho dù La Tú Anh có thất bại đi nữa hắn cũng có thể nói rằng đã được trung ương cho phép, vậy sẽ chẳng thể kết tội hắn được. Nhưng nếu ta cáo bệnh không xuất hiện, đồng thời bắn tín hiệu cho hắn tùy ý hành động, thì khi hắn bại vong, ta sẽ có thể đường hoàng ra mặt, danh chính ngôn thuận kết tội hắn.
Bình thật lòng khen:
– Kế hay lắm.
– Tiểu đệ giúp ta làm trung gian kết nối với Mỹ, ta nhất định sẽ tưởng thưởng.
Bình nhân cơ hội ấy, liền bảo:
– Tôn ca, tiểu đệ có mấy người bạn, nếu có thể cho họ đến bái kiến Tôn ca thì thật tốt quá.
– Có khó gì đâu? Mai cứ dẫn đến đây.
– Đa tạ Tôn ca.
Bình cảm thấy hết sức vui vẻ.
Chỉ cần được Tôn Cảnh Nghi hậu thuẫn thì nhiều việc khó bằng trời cũng trở nên đơn giản.