Phần 227: TỔ CHỨC ĐÁM CƯỚI TRONG KHÁCH SẠN
Ngày hôm sau Bình tổ chức lễ cưới với mẹ mình và Kim Tuyết Hoa ở khách sạn.
Kim Tuyết Hoa đến cửa hàng áo cưới, mua ngay được hai bộ váy cưới trắng như tuyết, đuôi váy dài năm mét, cực kỳ lộng lẫy. Cô vận dụng các mối quan hệ sẵn có, tìm được ekip trang điểm nổi danh đến phục vụ cho hai cô dâu.
Những người quản lý khách sạn, nhân viên phục vụ phòng cưới, nhân viên trang điểm đều là người Trung Quốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy có tới hai cô dâu thì tất nhiên hơi lạ, nhưng sau đó đã tự giải thích rằng đám người này hẳn đang quay phim hoặc câu view trên mạng xã hội.
Nếu họ biết rằng một trong hai cô dâu là mẹ đẻ của chú rể, và nàng cũng chỉ là bà sáu trong hậu cung của gã, chắc sẽ hoang mang tột bậc.
Phạm Hương Giang dẫn chương trình. Cô giới thiệu bà Vũ Thị Thế Hà là thân mẫu của chú rể Phạm Tất Bình, đây là mối duyên tiền định, là sự xếp đặt của ông trời. Sau bao nhiêu mâu thuẫn, có lúc xa cách đến vài năm trời, mâu thuẫn tưởng không thể hàn gắn, thì nay họ đã tìm lại được nhau, nhận ra rằng mình yêu nhau say đắm. Từ nay chính thức cưới hỏi, hạnh phúc trong duyên phận trăm năm.
Điều đó thật bệnh hoạn, nhưng với những cô gái đã bị Bình tẩy não thì gã làm gì cũng là chân lý.
Lúc Bình khoác tay hai cô dâu bước ra sân khấu, mọi người vỗ tay cuồng nhiệt và tung hoa chúc mừng. Những bông hoa hồng đỏ thắm rải xuống sàn sân khấu màu trắng muốt tựa như máu tươi lấm tấm trên làn da thiếu nữ.
Sau khi hoàn thành việc cắt bánh và uống rượu, Bình cho đuổi hết nhân viên người Trung Quốc, tắt hết camera an ninh, chỉ giữ lại người của gã trong phòng.
Gã đặt hai cái ghế lên sân khấu, mời mẹ mình bước đến một cái ghế, hướng mặt về phía chỗ ngồi bên dưới, chổng đít về phía sau. Ánh đèn sáng chói chiếu về phía bà trông thật rực rỡ. Gã cởi bỏ hết quần áo, địt bà trong tiếng nhạc du dương.
Nước nhờn của bà chảy ướt đẫm váy cưới, tạo thành các khoảng màu xỉn đục. Bà rên rỉ trong niềm khoái cảm khôn xiết.
Gã lại mời Kim Tuyết Hoa đến bên cạnh chiếc ghế còn lại, lặp lại điều mà gã vừa làm với mẹ là địt vợ trong bộ váy cô dâu. Kim cũng chảy nước nhiều chẳng kém gì mẹ chồng.
Bà Hà thấy váy cưới vướng quá, nặng quá, liền nhờ hội chị em cởi ra, sau đó bà làm tình với con trai ngay trên sân khấu trong bộ dạng trần truồng của Chử Đồng Tử và Tiên Dung.
Hôm nay là ngày vui của bà. Bà là nhân vật chính, những người khác chỉ được chiêm ngưỡng chứ không được chiếm mất phần của bà.
Kim Tuyết Hoa đương nhiên cũng được quyền làm tình với Bình, vì cô cũng là vợ gã như bà mẹ chồng.
Ba người rên siết trong những âm thanh khoái cảm nghe cực kỳ dâm dục.
Bình hận không mọc nhiều tay như Na Tra để xoa bóp cùng lúc bốn cái vú trắng muốt đang phơi ra trước mặt. Gã dùng hai tay và một cái miệng, cũng vẫn để thừa ra một cái vú trông đầy khiêu khích. Đó là chưa kể hai cặp mông săn chắc khiến người ta phải nhỏ dãi thèm khát.
Ở bên dưới, các cô nhân tình của Bình cùng nhau rên rỉ, một vài người không chịu được còn cho tay vào bướm thủ dâm, tạo nên bản hòa tấu của dục vọng.
Người duy nhất vẫn còn tỉnh táo trong cơn điên loạn tập thể này là Phạm Hương Giang.
Cô đứng canh cửa, thấy Lương Quân Hạo lò dò tìm đến. Ông ta hỏi:
– Ông chủ Bình đâu?
Hương Giang không trả lời ngay mà hỏi lại:
– Có chuyện gì?
– Tôi có cách giúp ông chủ Bình. Nhờ cô truyền đạt lại.
Hương Giang vào báo cáo. Bình bảo:
– Cứ để gã chờ.
Bình bắt Lương Quân Hạo chờ thêm hai tiếng nữa, rồi cũng không ra mặt, mà đi lên phòng tổng thống của khách sạn là nơi gã đang ở. Gã không thèm mặc quần áo, cứ trần truồng như vậy tiếp Lương Quân Hạo.
Lương Quân Hạo mặt mày xám xịt, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ giả đò khen ngợi:
– Ông chủ Bình chắc phải chơi thể thao hàng ngày mới có được thân hình cường tráng như vậy.
Phạm Hương Giang dịch lại câu này, Bình lắc đầu nói:
– Đời tôi chưa từng chơi thể thao. Môn thể thao duy nhất tôi chơi là môn này.
Đoạn gã kéo Hương Giang lên giường, cởi quần áo của cô, làm tình với cô ngay trước mặt Lương Quân Hạo.
Hương Giang biết ông chủ của mình vẫn hành xử quái lạ, lúc ấy vừa tận hưởng những cú thúc của Bình, vừa phải chú ý phiên dịch cho hai người.
– Tôi rèn luyện sức khỏe trên người các cô gái và rửa chim trong lồn họ.
Lương Quân Hạo thấy Hương Giang đẹp mê ly, chim cửng lên chỉ muốn xuất tinh tại chỗ nhưng ngoài mặt vẫn cứ khen nức nở:
– Đời được như ông chủ Bình là nhất rồi, không thể hơn được.
– Ông có sáng kiến gì giúp tôi, mau nói đi.
Quân Hạo vội bảo:
– Thưa ông chủ Bình, Tôn Cảnh Nghi bị chứng run tay, có lẽ là biểu hiện sớm của bệnh Parkinson. Đây là tin tức tối mật, không ai biết, nhưng tôi nhờ các mối quan hệ đặc biệt nên nghe ngóng được. Tôn Cảnh Nghi đã mua các loại thuốc tốt nhất để uống, nhưng bệnh này Tây y không chữa triệt để được nên vô cùng lo lắng. Ông ta đã tìm đến Đông y, biết được một bài thuốc nghe nói có thể chữa khỏi hoàn toàn, nếu không cũng chẳng hại gì đến cơ thể. Thuốc này cần đến một loại dược liệu tên là Vĩnh Nam, mọc chủ yếu bên Hà Giang của Việt Nam. Ông ta đã bí mật cho người thu mua nhưng đáng tiếc Vĩnh Nam mọc ngay gần đất quốc phòng nên chịu chết. Nếu đánh tiếng chính thức thì mọi việc rất dễ dàng, nhưng lại sợ bị La Tú Anh biết được sẽ gây khó dễ. Tình thế bế tắc. Nếu ông chủ Bình có thể dâng lên Vĩnh Nam với số lượng lớn thì hẳn sẽ mua được cảm tình của Bí thư Tôn.
Bình mừng rỡ nói:
– Tưởng gì, chuyện đấy tôi lật bàn tay là xong thôi.