Phần 221: DÀN MỸ NHÂN VIỆT NAM TẠI THƯỢNG HẢI
Đúng như Bình dự đoán, cuộc đổ bộ của dàn mỹ nhân Việt Nam đã gây chấn động cả thành phố Thượng Hải.
Hai mươi tư người đẹp, bao gồm cả hai nữ phi công và hai tiếp viên hàng không trẻ trung kéo nhau đến các con phố trung tâm, chọn những cửa hàng đắt tiền nhất, sang trọng nhất để mua sắm thả ga.
Hình ảnh các cô gái Việt Nam xinh đẹp với sống mũi cao, đôi mắt hai mí, khuôn mặt trái xoan thon gọn, da trắng, cao ráo, duyên dáng diện các bộ váy đủ kiểu dáng và màu sắc đã thu hút ánh nhìn của người đi đường, họ lấy điện thoại ra quay và đưa lên các trang mạng xã hội, thu hút cả chục triệu lượt xem một ngày.
Từ khóa “dàn mỹ nhân Việt Nam tại Thượng Hải” tức thì leo lên đầu bảng xếp hạng các từ được tìm kiếm nhiều nhất trên trang mạng xã hội Weibo.
Trong số các mỹ nhân Việt Nam, Giáng My và Hồng Hạ được những người dùng mạng Trung Quốc khen ngợi nhiều nhất, gọi là Song Tuyệt Mỹ Nhân. Tiếp đến, thật bất ngờ, không phải Trúc Viên, Lan Phương, Lâm Bảo Châu hay chị em song sinh họ Lê mà lại là Kim Tuyết Hoa. Hóa ra vẻ đẹp xuất phát từ phẫu thuật thẩm mỹ và chiều cao vượt trội của Kim Tuyết Hoa lại rất hợp với quan niệm về cái đẹp của người Trung Quốc, thực tế này khiến Bình chỉ còn biết cười trừ.
Trong mắt Bình, Kim Tuyết Hoa chỉ là người đẹp hạng hai vì thiếu tự nhiên, nhưng với người Trung Quốc thì lại là người đẹp hạng một. Đúng là mỗi người mỗi gu, không có tiêu chuẩn về sắc đẹp mang tính toàn cầu nào.
Gã kéo đông nhân tình đi cùng như vậy, mục đích chính không phải để thỏa mãn nhu cầu tình dục, mà là để gây sự chú ý.
Trung Quốc không giống Nhật Bản. Người Trung Quốc cực kỳ trực diện, thích sự hào nhoáng, càng phô trương càng kéo được nhiều ong bướm tìm đến.
Ở Trung Quốc Bình không có bất kỳ mối quan hệ nào, Ban DX cũng không giúp gì được, gã chỉ còn mỗi cách gây ra một sự kiện thật kinh thiên động địa để thu hút sự chú ý của dư luận.
Quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc đang có sóng ngầm, nhiều khả năng sẽ dẫn đến chiến tranh, tuy nhiên bề mặt vẫn đang thân thiện giả tạo, sự xuất hiện của dàn mỹ nhân được người dân Trung Quốc đón nhận cực kỳ hào hứng.
Bình biết rằng người thường tất không biết dàn mỹ nhân này thuộc về ai, nhưng những người thạo tin nhất định sẽ tìm hiểu và cuối cùng họ sẽ tìm đến gã.
Gã thuê nguyên hai tầng trên cùng ở khách sạn sang trọng nhất Thượng Hải, cho các em mỗi người được ở một phòng, bản thân gã ngự phòng tổng thống, tựa như con nhện khổng lồ đứng ở trung tâm của lưới tơ, chờ đợi bầy thú hoang tìm đến.
Gã ở lại Thượng Hải cả tuần liền. Buổi tối thì gọi các em vào phòng cùng nhau hưởng lạc, thời gian làm tình chia đều, em nào cũng được con chim vĩ đại của Bình tưới tắm đầy đủ không để ai thiệt thòi. Ban ngày thì các em chỉ có mỗi một việc là đi thăm quan ngắm cảnh và mua sắm không giới hạn. Sau bốn ngày, ngay cả những người chậm hiểu nhất cũng nhận ra rằng dàn mỹ nhân này hẳn phải thuộc về một người đàn ông cực kỳ giàu có. Lòng tò mò với nhân vật bí ẩn giấu mặt ngày càng tăng lên.
Bình ra lệnh cho Kim Tuyết Hoa và Phạm Hương Giang tổ chức đại tiệc tối ở khách sạn nơi gã ở lại, mời hẳn một trăm khách toàn là các doanh nhân hàng đầu và các hội trưởng nhiều ảnh hưởng của Thượng Hải.
Kim Tuyết Hoa hỏi:
– Làm như thế này có phô trương quá không ạ?
Bình cười đáp:
– Chính anh đang muốn phô trương đấy.
– Chúng ta không quen ai, sợ rằng họ sẽ không đến.
– Những người ta không cần sẽ không đến, những người ta cần nhất định sẽ đến.
Kim Tuyết Hoa không hiểu ý Bình, nhưng vẫn làm theo lệnh.
Thư mời được gửi đến các doanh nhân hàng đầu của thành phố Thượng Hải. Không một ai hồi âm. Vào đêm diễn ra bữa tiệc, nguyên cả phòng ăn rộng lớn vắng tanh, chỉ có mỗi nhân viên phục vụ bàn đứng nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác.
Bình ngồi ở chiếc bàn chính giữa, vẫn hết sức bình tĩnh.
Mãi sau mới có ba người xuất hiện, cả ba đều không có trong danh sách khách mời. Bình đã dặn dò người soát tên rất kỹ rằng chỉ cần ghi tên và nghề nghiệp, không cần đối chiếu, ai đến cũng phải mời vào với thái độ long trọng nhất có thể.
Người thứ nhất là một phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, tên là Vương Giai Tuệ. Bà là chủ một doanh nghiệp gia công hàng điện tử rất lớn không chỉ của Thượng Hải mà còn của cả Trung Quốc. Tuy nhiên công việc kinh doanh của bà gần đây không thuận lợi, bị cạnh tranh dữ dội khiến công ty rơi vào cảnh thua lỗ triền miên, phải sa thải phân nửa lao động.
Người thứ hai là một cô gái ở giữa tuổi hai mươi tên là Triệu Nhã Tịnh, rất cao ráo và xinh đẹp. Cha của cô là ông chủ tập đoàn năng lượng Triệu Thố rất nổi tiếng, chiếm đến một phần năm sản lượng than đá của cả Trung Quốc. Tuy nhiên trong vòng hai năm nhà Triệu đã đón liền hai tin dữ. Thứ nhất là bố của Triệu Nhã Tịnh đột ngột qua đời, để lại toàn bộ gia sản cho con gái nhưng lại chưa kịp hướng dẫn cô công việc kinh doanh, đâm ra cô rơi vào trạng thái hoảng loạn. Thứ hai là sự thay đổi chính sách của nhà nước, hạn chế điện than, ưu tiên điện hạt nhân. Chính sách này làm sản lượng của Triệu Thố dư thừa không biết bán đi đâu, công ty bế tắc về đầu ra.
Cuối cùng là Lương Quân Hạo, một người đàn ông trung niên thấp lùn, mắt ti hí trông rất giảo hoạt. Lương Quân Hạo làm nghề gì thì gã nhất định không chịu khai rõ, chỉ bảo mình làm môi giới.