Phần 216: CHUYẾN BAY ĐIÊN CUỒNG
Chiếc máy bay của Bình xuất phát từ sân bay Nội Bài, vượt qua hành trình dài hai nghìn năm trăm mười một cây số để tới Thượng Hải, thủ phủ tài chính của Trung Quốc đại lục.
Quãng đường bay mất ba tiếng rưỡi đồng hồ, tuy có hơi ngắn, nhưng vẫn đủ để Bình làm những trò dâm dục nhất với các nhân tình của gã.
Chính giữa máy bay có một chiếc bàn thấp, vốn là bàn ăn, nhưng món chính hôm nay không phải là thức ăn thông thường mà là các cô nhân tình của gã.
Bình trang trọng mời mẹ gã lên đầu tiên. Khi biết bà Hà cũng là người tình của Bình, các cô gái còn lại đều cứng lưỡi.
Điều này thật không thể tưởng tượng được. Như thế chẳng phải loạn luân ư? Hơn nữa còn là mẹ con, mối quan hệ mẫu tử thiêng liêng được văn chương và xã hội ca ngợi từ đời này qua đời khác.
Bà Hà chẳng hề ngượng ngùng gì. Bà đeo kính đen, nở nụ cười kiêu hãnh trèo lên bàn. Bà từ từ cởi áo, cởi quần, tiếp đó là áo lót, quần lót, để lộ cơ thể cực phẩm ở tuổi hơn bốn mươi.
Lúc bà Hà thả mái tóc dài xuống phủ lên bầu ngực căng tròn, trắng tinh, tháo kính đen vứt sang một bên, đánh chiếc hông với các đường cong tuyệt mỹ để tạo dáng, mọi người cùng vỗ tay hoan hô đầy phấn khích.
Ý nghĩ của họ xoay chuyển trong tích tắc. Mẹ con thì có làm sao? Những người tình của Bình đều đã bị gã tẩy não đến nỗi tin rằng bất kỳ hành động nào của gã cũng đều hợp lý và đúng đắn cả. Nếu nó đi ngược lại với quan niệm chung của xã hội thì xã hội sai, chứ gã không sai.
Chiếc máy bay này là lãnh địa của Bình, ở đây gã có quyền lực tối cao, như vua, như giáo chủ, lời nói của gã chính là lời nói của thượng đế, ý chí của gã không thể bị phản bác và cưỡng lại.
Các nàng yêu Bình đến nỗi thay vì nhìn nhận mọi việc một cách khách quan, trung lập, các nàng lại tự gò ép ý nghĩ của mình để bao biện cho các hành động ngang trái của Bình và cho rằng đó mới là chân lý.
Hơn nữa Bình với mẹ đâu phải là cặp loạn luân đầu tiên? Ngay trong chiếc máy bay này đã có bà Lam và Trúc Viên là một cặp loạn luân khác, chị em song sinh Lê Thảo Linh, Lê Cẩm Linh cũng nổi tiếng với các pha uốn dẻo trên cơ thể nhau đầy gợi cảm. Tất cả các người tình của Bình đều đã không ít lần chứng kiến các nàng làm tình với nhau để mua vui cho Bình.
Bình oai vệ bước lên như một vị vua, đẹp đẽ như một vị thần. Gã cởi bỏ quần áo của mình, để lộ con chim to và dài như quả dưa chuột uốn cong lên phía trên, phần đầu khấc trơn láng, đỏ hỏn, kích thước to bằng nắm tay. Lông chim che kín hai hòn dái trong khi thân chim nổi các đường gân guốc trông cực kỳ ám ảnh.
Bầu không khí lập tức trầm xuống khi tâm trí các cô nhân tình của Bình đắm chìm với hình ảnh con chim của gã không sao thoát ra được. Những tiếng thở vang lên gấp gáp, át cả tiếng động cơ máy bay ù ù bên ngoài.
Bình nhìn mẹ đầy âu yếm:
– Em đã sẵn sàng chưa?
Bà Hà nở nụ cười dâm đãng:
– Lúc nào em chả sẵn sàng với anh?
Bà quỳ xuống, mút chim cho con trai bà trước sự chứng kiến của hai mươi mốt người phụ nữ tuyệt đẹp bao gồm cả hai nữ tiếp viên hàng không.
Khuôn mặt của bà chứa đựng đầy vẻ dâm loạn và si mê. Bà mút nhiệt tình lắm, vừa mút vừa xoa hai hòn dái cho Bình, rồi lại tự xoa vú của mình. Nước nhờn của bà chảy xuống bàn thành dòng. Bình biết mình không còn nhiều thời gian nên chỉ cho bà mút năm phút đã đè ngửa bà ra, nện dồn dập.
– Mẹ yêu ai nhất nào, mẹ yêu?
– Mẹ yêu con nhất đó, con trai của mẹ.
– Có phải con đã chui ra từ cái lồn này không?
– Đúng vậy đấy. – Tiếng nói của bà Hà càng lúc càng đứt quãng vì Bình địt bà dữ dội quá làm bà không kịp thở.
– Lồn mẹ đẹp mới sinh ra người con trai đẹp như thế này.
– Và to nữa chứ. Lúc mới sinh chim con bé bằng ngón tay mà sao bây giờ nó to quá thế này, con ơi? Mẹ không chịu được mất. Mẹ ra đâyyyyy.
Vừa nói, cơ thể của bà Hà vừa co giật. Bình thường bà trụ được lâu lắm, nhưng bầu không khí này quá mới lạ, quá kích thích, vừa trên không lại vừa trước mặt đám đông, bà không thể chịu được nữa.
Bình cho bà Hà xuống đài, nhìn Bùi Hạ Cúc và Huỳnh Tú Oanh, cười bảo:
– Các em lau dọn cái bàn này đi để anh còn địt người khác nào.
Cúc và Oanh lần đầu tiên chứng kiến chuyện ngang trái và dâm loạn như thế này, mặt đỏ như gấc, tay chân run bần bật, nhưng vẫn cố gắng lấy khăn bông trắng lau thật sạch mặt bàn.
Bình nhìn các nàng sợ hãi mà thích thú. Gã chưa định làm tình với các nàng ngay mà để huấn luyện từ từ cái đã. Thời gian còn dài, việc gì phải vội?
Gã sẽ nhấn chìm các nàng trong bể nhục dục khiến cho các nàng không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo được nữa, khi ấy mới kéo các nàng vào trong vòng tròn thân cận, tiếp theo là làm tình với các nàng, biến các nàng thành nô lệ tình dục, suốt đời này không thoát ra được.
Gã nhìn quanh với vẻ mặt như đang tuyển chọn phi tần, cuối cùng gã mời cô ruột Vũ Thị Đào lên sân khấu.
Chiếc bàn này bé và yếu, không thể đỡ được nhiều người, nên mỗi lần chỉ mời được một em lên mà thôi.
Bình cười hỏi:
– Em gái xinh quá. Em tên gì?
Bà Đào xấu hổ đáp:
– Vũ Thị Đào ạ.
– Em với anh quan hệ như thế nào nhỉ?
– Em là em gái của mẹ anh, là cô ruột của anh ạ.
Bình làm ra vẻ ngạc nhiên:
– Ơ, chúng ta là cô cháu à? Thế nếu anh muốn làm tình với em thì có được không?
– Được ạ. Em sẽ phục vụ anh ạ.
– Em ngoan quá. Mau cởi quần áo ra để mọi người chiêm ngưỡng đi em.
Bà Đào vội cởi quần áo ra, phô bày cơ thể đầy đặn. Bà là người trẻ nhất trong số bốn chị em, tuy không đẹp bằng bà Hà, nhưng trông vẫn hết sức quyến rũ.
Bình không cho bà Đào mút chim mà địt bà luôn để tiết kiệm thời gian. Ấy vậy mà sau mười lăm phút bà vẫn cứ “nữa, nữa”, “mạnh lên anh ơi” chứ không chịu lên cơn cực khoái như chị mình.