Phần 21: ĐI CHƠI XA
Bình không hề nói điêu. Nó chỉ mất chừng năm phút để làm quen xe và thích ứng với góc nhìn ghế lái, sau đó nó bắt đầu điều khiển chiếc xe một cách thoải mái và trơn tru tựa như đây chính là chiếc xe của nó.
Vân Anh thốt lên:
– Thực sự em chưa từng lái xe bao giờ hay chỉ đóng vai chủ tịch giả dạng trai nghèo…
Bình nói nốt câu:
– Để thử lòng Vân Anh? Chị yên tâm, em nghèo thật, chị biết nhà em rồi còn gì.
Để ý rằng nó không gọi Vân Anh là chị mà xưng thẳng tên, như một cách thiết lập địa vị ngang hàng.
– Vậy thì em quá thông minh, chị chưa từng gặp người nào như em.
– Em không phải thông minh như chị tưởng đâu. Em học ngu có tiếng ở trường, mọi người đều biết. Cũng vì học ngu quá mà em phải bỏ học sớm để dồn tiền cho mấy đứa em em. Nhưng ta ngu cái này thì lại khôn cái khác.
Nói câu ấy, Bình làm bộ vô tình đặt tay xuống bộ phận sinh dục.
Vân Anh là người tinh tế, nhận ra ngay chi tiết ấy. Cô thấy quần của nó đụm lên thành đống lớn, máu trong người bỗng sôi lên.
Cô biết người như bà Thảo còn thích thằng bé này mê mệt, thì hẳn nó phải là cực phẩm. Nó làm tình chắc điêu luyện lắm, bàn tay thanh thoát kia mà vuốt dọc sống lưng thì ai chịu nổi?
Ý nghĩ này khiến cô khó chịu quá, phải cựa quậy cho dễ thở.
Bình cười toe toét. Vân Anh tức giận hỏi:
– Cười gì?
– Cười gì đâu.
Nó đạp ga, chiếc xe lao vọt đi, hướng về phía ngoại ô.
Vân Anh kêu lên thất thanh:
– Em đi đâu vậy?
– Em có chỗ này hay lắm, mà chưa ai biết đến. Em vẫn giữ bí mật cho riêng mình, lúc buồn lại đến đấy chơi. Gần đó cũng có hàng quán, bán mấy món dễ ăn rất tiện.
– Có xa không?
– Chừng mười lăm cây số. Đạp ga tí là đến mà. Hồi trước có lần em còn đi bộ, chẳng sao hết.
– Nhưng mình đã mua xong đồ đâu?
– Cô Thảo làm sao biết tiến độ đến đâu? Mua cả tấn đồ, một ngày chưa xong được.
Vân Anh im lặng.
Cô cũng thích đi chơi, nhưng lại không dám.
Bây giờ có người bên cạnh khuyến khích, tự nhiên máu liều nổi lên.
– Được, nhưng có gì em phải chịu trách nhiệm đấy nhé.
– Chị yên tâm. – Bình nháy mắt với Vân Anh. – Trước mặt em, cô Thảo thường không nói được thành tiếng.
– Thằng bậy bạ.
Vân Anh không nhận ra mình đang dần dần bị Bình đưa vào vòng tay của nó.
Bình đỗ xe giữa đường, mua cho Vân Anh một chiếc bánh mì nhồi trứng xúc xích, còn bản thân nó mua hẳn ba cái.
Nó ăn vội, chỉ năm phút là xong, sau đó tiếp tục lái xe đến một khu vực đặc biệt hẻo lánh, xung quanh cây cối um tùm, khu dân cư gần nhất cũng cách đó ba cây số.
Chỗ này vẫn còn nét nguyên sơ, chưa được con người khai phá.
Nó dừng xe, mở cửa cho Vân Anh bước xuống.
Vân Anh vừa nhìn thấy con đường gồ ghề, đầy cây dại trước mặt đã phát chán.
– Em đùa chị à, thôi về.
Bình cười nói:
– Chính vì cả xã hội đều như chị nên khu vực đó mới còn tồn tại cho đến ngày nay. Chị đi giày cao gót bất tiện, để em bế chị.
Nói rồi, chẳng cần đợi Vân Anh đồng ý, nó bế thốc cô lên. Sức vóc của nó khỏe quá, Vân Anh không chống cự lại được.
Mặt cô áp sát vào bộ ngực vạm vỡ của nó. Mùi cơ thể của nó áp chế cô, khiến cô run rẩy.
– Thả chị ra. Cho chị xuống đi.
Bình cao tay lên, để gương mặt hai người gần sát nhau, đến nỗi nó có thể ngửi thấy hơi thở phập phồng của cô.
– Chỗ tiên cảnh này mà chị từ chối không đi, sau này hối hận cả đời.
Nói rồi, nó bế Vân Anh dũng mãnh tiến lên.
Chặng đường rất xa, chừng một cây số đường rừng, vừa đi vừa phải dùng chân gạt cây dại. Nó bế Vân Anh suốt cả một cây số mà không hề có biểu hiện mỏi mệt.
Bây giờ thì cô đã mê nó quá rồi.
– Có mệt không? – Cô hỏi, giọng thì thào.
– Có tí thế này mệt gì? Tí nữa mình còn làm nhiều việc tốn sức nữa cơ mà.
Vân Anh đạp chân, muốn bỏ chạy:
– Việc gì? Đừng có láo lếu. Em có mưu đồ gì, nói mau? Đừng tưởng đưa chị đến đây rồi muốn làm gì thì làm đâu nhé.
Bình cười phá lên:
– Bơi chứ chị nghĩ làm gì? Chị nhìn xem đi.
Vân Anh vội hướng ánh mắt về vị trí mà Bình chỉ.
Trước mặt cô hiện ra một thác nước thấp, chiều cao chỉ khoảng mười mét. Nước rơi xuống mặt hồ bên dưới tạo thành bọt trắng xóa.
Nguồn nước này dường như tách biệt với hệ thống sông ngòi đô thị nên cực kỳ sạch sẽ, nước hồ trong vắt, nhìn thấy cả đáy. Bên dưới có những con cá nhỏ và rong rêu. Xem chừng thác nước và hồ đã tồn tại cả thế kỷ mà chưa ai biết đến.
Vân Anh ngây ngất trước cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Đời cô đã từng chứng kiến những danh lam thắng cảnh đẹp đẽ hơn, hùng vĩ hơn, có lịch sử lâu đời hơn, nhưng khu vực này lại mang tính riêng tư như thể dành riêng cho cô. Thực tế đó khiến cảm xúc trong người cô dâng tràn.