Phần 208: MỸ CẨM VỢ CỦA QUÂN
Sự ra đi của Vân Anh có tác động lớn hơn Bình tưởng. Gã cảm thấy nhớ cô da diết.
Bình biết rằng cô xử lý mọi cực kỳ ổn thỏa. Cô chăm sóc các em gã vạn lần tốt hơn bố mẹ đẻ của chúng, các em của gã nghe lời và tôn trọng cô như những người con bình thường tôn trọng bố mẹ của chúng.
Gã vẫn thường gọi điện cho cô. Cô chỉ trả lời một cách chừng mực, tập trung vào tình hình của lũ trẻ, không bao giờ nói việc cá nhân cũng như đáp lại nỗi nhung nhớ của Bình.
Sự lạnh nhạt của cô khiến Bình cảm thấy rất buồn bực.
Vân Anh đương nhiên là người phụ nữ mà Bình yêu nhất, chính vì lẽ đó mà gã đã trao danh phận cho cô. Tình yêu của gã với cô không còn bùng cháy dữ dội như ngày đầu tiên quen nhau mà đã trở nên nồng nàn, sâu lắng, lúc mới xa thì chưa nhận ra, mà càng xa nhau càng thấy nhớ nhau nhiều hơn.
Không chỉ có vậy, Vân Anh còn là người bạn duy nhất mà gã có. Ngoài cô, Bình không có một người bạn thực sự nào. Rất nhiều lần giữa những cú thúc vào đít phụ nữ, gã cảm thấy trống trải, muốn tìm người tâm sự mà nghĩ mãi không ra được ai.
Gã trở nên thân thiết với Quân. Anh chàng giờ đã trở thành tổng giám đốc của Thiên Phát, quản lý mọi mặt hoạt động của công ty. Dưới sự lèo lái của anh ta, Thiên Phát lần đầu tiên trong lịch sử thoát lỗ để làm ăn có lãi. Công ty cũng chuẩn bị tiến hành quay bộ phim điện ảnh thứ tư hứa hẹn sẽ thu về lợi nhuận lớn như ba bộ phim đầu, quy tụ đủ hết dàn mỹ nhân của Bình, dĩ nhiên bản thân gã đóng vai nam chính.
Bình rủ Quân đi nhậu, nhưng Quân bảo không thích hàng quán, nên mời gã về nhà ăn uống.
Nhà Quân là một căn chung cư cao cấp có diện tích khá lớn, lên đến một trăm hai mươi mét vuông. Vợ Quân chạy ra đón. Vừa nhìn thấy Bình, giọng đã run run:
– Em chào anh ạ.
Bình vội xua tay:
– Chị hơn tuổi em, đừng gọi thế. Em bỏ về bây giờ đấy. Chị tên gì ạ?
– Bùi Mỹ Cẩm ạ. Chủ tịch trẻ mà chững chạc quá, nhìn còn đẹp trai hơn cả trên phim. Thấy chủ tịch, Cẩm run quá.
Mỹ Cẩm năm nay hai mươi tư tuổi, hình thức xinh xắn. Vợ chồng Quân Cẩm đã kết hôn hai năm mà chưa có con.
Quân nói:
– Cẩm mê các bộ phim mà cậu đóng lắm đấy.
Bình cười xòa:
– Là công sức của cả tập thể trong đó có anh Quân nữa mà, có phải mỗi mình em đâu.
Mỹ Cẩm đưa cho gã một bức ảnh của chính gã, mặt đỏ bừng:
– Chủ tịch cho Mỹ Cẩm xin chữ ký đi. Các bộ phim của chủ tịch Mỹ Cẩm không chỉ xem hết mà còn xem đi xem lại. Ngày nào Mỹ Cẩm cũng bắt anh Quân kể chuyện về chủ tịch.
Mỹ Cẩm không chịu xưng chị mà cứ xưng tên hoài, Bình nghe phát ngượng. Gã ký nhanh lên bức ảnh, hy vọng Cẩm không nói thêm điều gì linh tinh làm cả ba người đều khó xử nữa.
Cẩm bưng đồ lên. Có rất nhiều món giống như quán nhậu, chất lượng cũng không thua kém. Bình cười nói:
– Bà chị khéo tay quá, anh Quân thật có phúc.
– Phúc sao bằng chủ tịch được. Có bao nhiêu vợ, cô nào cũng yêu chồng. Có phải ở Thiên Phát, chủ tịch đi qua chỗ nào là các cô các bà vây bám xung quanh như đàn kiến không? Nghe nói chủ tịch chỉ cần vẫy tay thì các em sẽ tự động dâng hiến.
Quân mặt mày nhăn nhó. Bình hiểu ngay rằng Quân đã kể cho vợ nghe về đời tư của mình. Gã cười ha hả:
– Toàn lời đồn thổi vô căn cứ. Trên đời này, chỉ cần có một người thực sự yêu là đủ rồi, cần gì nhiều. Thôi, anh Quân, uống đi. Hôm nay em muốn mình say một chút.
Cẩm liên tục rót rượu cho hai người. Bình có cảm giác mỗi lần tiếp rượu cho gã cô không hiểu vô tình hay cố ý mà cứ ngồi sáp vào, khoảng cách hai người rất gần, mùi nước hoa thơm phức xộc cả vào mũi gã.
Cẩm xực đẫm nước hoa, lại đúng mùi gã thích. Bình cảm thấy e ngại.
Quân là người mà gã rất tôn trọng. Gã không muốn làm điều gì lầm lỗi với Quân, tốc độ uống tự nhiên chậm lại.
Suốt buổi Bình chỉ nói chuyện với Quân, không hề nhìn Mỹ Cẩm. Mỗi lần Mỹ Cẩm hỏi gã chỉ đáp ậm ừ, cố gắng không biểu lộ cảm xúc thân thiết.
Quân vui vẻ, uống rất nhiều. Bình cố hãm anh ta lại, nhưng Quân không ý thức được tình thế, vẫn cứ uống tiếp.
Trên bàn còn nhiều món ăn quá, bữa tiệc vì thế không sao kết thúc được.
Lúc Quân đã say mèm, Bình chủ động đứng lên, tìm cách ra về.
Gã còn chưa kịp đi, Quân đã gục xuống sàn nhà, ngủ mất. Bình vội gọi Mỹ Cẩm:
– Chị Cẩm, ra đỡ chồng vào giường này.
Mỹ Cẩm từ phòng ngủ bước ra, không rõ từ lúc nào đã thay chiếc áo vải kín đáo bằng chiếc váy ngủ màu trắng, đúng màu Bình thích nhất, phần ren ngực thêu họa tiết hoa lá, để lộ đầu vú đỏ hồng lấp ló như hoa nở giữa bụi cây. Bình đoán rằng cô ta không mặc quần lót.
Bình khẽ run người lên. Cô ta định tán tỉnh gã. Tình thế này thật không hay.
Mỹ Cẩm cúi xuống đỡ chồng làm bầu ngực trắng trẻo lộ ra. Bình vội quay mặt đi. Cô kêu lên khẩn thiết:
– Anh ơi, anh Quân nặng quá em không đỡ được. Anh giúp em với. Mình đỡ anh Quân vào trong phòng.
Bình cúi xuống, đỡ Quân lên vai, đưa anh chàng vào giường ngủ, lại tát mạnh hai cái vào mặt để giúp Quân tỉnh lại. Nhưng Quân say quá, vẫn ngủ say như chết.
Ở sau lưng, Bình nghe tiếng loạt soạt mà gã đoán rằng là tiếng cởi quần áo. Gã vội quay lại, thấy cơ thể của Mỹ Cẩm đã trần truồng, lồn cô đã được cạo sạch, trắng như tuyết.
Cơ thể của Mỹ Cẩm rất hấp dẫn. Đôi mắt của cô ngập tràn lửa dục. Cô tiến lên, chỉ một bước đã sát vào người Bình:
– Anh Quân không đáp ứng được em. Em nằm với anh ấy mà trong đầu toàn nghĩ về anh thôi.
– Chị Mỹ Cẩm, đừng làm chuyện sai trái.
– Anh ngủ với cả mấy trăm cô gái mà không dành cho em được một góc nhỏ hay sao?
Mỹ Cẩm ngã vào lòng gã, đằng sau lưng Bình là thành giường, Bình không nỡ để cô ta đau, liền giơ tay ra đỡ.
Cơ thể của Mỹ Cẩm kéo gã trĩu xuống. Gương mặt của hai người ở cực gần nhau, Bình cảm nhận được hơi thở thơm ngát của cô. Gã run người lên. Con chim phản phúc đã căng phồng, cứng ngắc, đội cả quần lót lên. Đầu chim đâm vào quần khó chịu quá, buồi ngâm ngẩm đau, Bình phải thò tay xuống chỉnh lại con chim của mình. Mỹ Cẩm nghĩ Bình đã xuôi, vội giúp gã cởi quần. Bình chặn tay cô ta lại.
Bình đẹp mã, tướng tốt, vận số đào hoa cực điểm nên gái theo rất nhiều. Năm xưa ngay cả lúc gã còn chưa có tiền bạc, chức vụ gì trong tay, những tuyệt sắc giai nhân như bà Thảo cùng Vân Anh đã chấp nhận trao thân gửi phận cho gã. Không biết bao nhiêu người đàn bà xinh đẹp, thành đạt, chồng con đuề huề, có địa vị xã hội cao vời sẵn sàng vứt bỏ tất cả để được làm một trong vô số cô nhân tình nhỏ bé của gã. Gã đi đến đâu là gây ra cảnh tan cửa nát nhà người khác đến đấy. Gã xem điều đó là chuyện hết sức bình thường. Chẳng qua chỉ là hai con đực tranh một con cái thôi mà? Con nào yếu hơn phải chịu, nhưng lần này thì gã không muốn phá nhà Quân.