Phần 200: LỜI ĐỀ NGHỊ KHỦNG KHIẾP
Sự thật là ngay cả vào thời điểm này, bà Hà cũng không được bố mình để lại bất kỳ tài sản nào, nên có thể nói bà vẫn đang trắng tay.
Bình cười lớn:
– Lúc chúng tôi sống như bầy chó hoang các người đã ở đâu, mà bây giờ khó khăn lại tìm đến? Các người là một lũ tham tiền vô lương tâm, mau cút đi cho khuất mắt ta, đừng để ta gọi bảo vệ xách cổ ra ngoài, lúc đó thì đẹp mặt lắm đấy.
Bình liếc nhìn ông Hảo vẫn đang chắp tay đứng bên cạnh, bộ dạng ra vẻ đã sẵn sàng hành động theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Bà Thư than:
– Hà ơi, mày đẻ ra đứa con mới tuyệt vời làm sao. Bình ơi, cháu cạn tàu ráo máng với chúng ta như vậy mà được ư? Đúng là trước đây ta có lỗi với các cháu, nhưng dẫu sao chúng ta vẫn là người một nhà, chuyện cũ không thể thay đổi được nữa, cháu đừng chấp nhặt những kỷ niệm không vui, hãy nghĩ đến các bác, các cô bây giờ cuộc sống khó khăn mà tha thứ cho chúng ta.
– Người có lòng tự trọng thì ngay cả trong lúc khó khăn nhất cũng phải giữ được nhân phẩm. Bà bị chửi thẳng mặt vẫn không chịu đi, xem chừng nhân phẩm hơi thấp thì phải.
Da mặt bà Thư quả thật rất dày, nói đến thế vẫn cứ trơ trơ:
– Cháu ngoan của bác, bác biết cháu chỉ tức giận nhất thời thôi, bác sai rồi, cháu muốn bác làm gì cũng chịu.
Mắt của Bình đỏ quạch lên như con thú:
– Có thật tôi bảo bác làm gì bác cũng chịu không?
– Thật chứ.
– Tốt lắm. Bác nghe cho rõ đây. Trong giới showbiz phụ nữ có thể tiến thân bằng tài năng hoặc nhan sắc. Người nào bất tài mà biết dâng hiến cơ thể mình đúng đối tượng thì vẫn được nâng đỡ lên thành ngôi sao. Bây giờ bác chấp nhận làm nhân tình của tôi thì tôi có thể giơ tay che chở cho bác.
Câu nói ấy thật đáng kinh hãi, mọi người nghe xong đều rúng động.
Bà Thư trợn mắt nhìn Bình, rồi lại nhìn bà Hà:
– Nó vừa nói gì vậy?
Bà Hà cũng nhìn Bình trân trối. Bình cười nhạt:
– Chúng mày điếc tai hay sao mà không nghe rõ? Hoặc là cởi quần áo ra và phục vụ tao như một ông vua hoặc cút khỏi đây. Tao đếm từ một đến ba. Một, hai…
Chữ ba chưa kịp thốt khỏi miệng, cô út Vũ Thị Đào đã thốt lên:
– Cháu nói thật à?
– Vẫn chưa nghe rõ à?
– Không, không, ý cô là, nếu cô trở thành nhân tình của cháu, thì cô sẽ nhận được gì?
Bình nhìn cô Đào, ánh mắt đang bừng bừng lửa giận, đột nhiên ánh lên vẻ kinh ngạc.
Lúc nãy gã nói vậy chỉ là để sỉ nhục những người này thôi, chứ không nghĩ rằng bà cô ruột của gã lại hỏi ngược lại một câu trơ trẽn như vậy. Bất giác gã trở nên lúng túng.
– Được cái gì? Cô dám hỏi tôi câu đấy à?
Bác gái Vũ Thị Phương Nhung cũng lên tiếng:
– Cháu dám bắt đầu mà không dám kết thúc ư? Câu nói lúc nãy chỉ là buột miệng hay cháu thực sự có ý muốn như vậy?
Mười con mắt cùng dán chặt vào người Bình, thậm chí ngay cả ông Tuân đang say mèm cũng phải ráng sức ngẩng đầu lên, giương đôi mắt lờ đờ như mắt người chết nhìn gã, sâu bên trong hiện lên nỗi sợ hãi.
Ông không chắc mình đang nằm mơ hay đây là sự thật. Ông nhớ lại lúc nó cầm cây gậy gỗ to như thân cây con đập vào lưng ông làm ông suýt bị bại liệt. Kể từ đó thằng bé, con ông, đã xác lập vị thế chủ nhà, và ông không còn dám làm phật ý nó nữa.
Bình cảm thấy nhột nhạt cả người. Gã cảm thấy chuyện này đã đi quá xa. Nhưng gã không muốn tỏ ra hèn kém, liền ngập ngừng nói:
– Tôi cho mỗi người một căn nhà…
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng tuyệt đối, nghe rõ tiếng thở gấp gấp của bốn người phụ nữ. Thậm chí Bình còn nghe được cả tiếng tim đập của gã.
– Cấp cho mỗi người một trăm triệu mỗi tháng, tùy ý chi tiêu…
Bà Thư rít lên:
– Nữa đi cháu.
– Mỗi năm cho đi du lịch ba lần, địa điểm tùy chọn.
– Gì nữa?
– Hết rồi.
Cô Đào nghẹn ngào nói:
– Cô đồng ý với các điều kiện này. Cháu muốn cô làm gì?
Bình giương mắt nhìn người cô ruột của mình.
Người gã tựa như đang biến thành một biển lửa, khí huyết trong người sôi lên sùng sục, toàn thân nóng bỏng tựa như bị sốt cao.
Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng, bốn người một nam ba nữ nhìn nhau trừng trừng, không ai dám lên tiếng trước.
Lời nói tiếp theo của Bình sẽ quyết định tất cả.
Bình cảm thấy mình đang đứng trước một ranh giới lớn nhất và quan trọng nhất đời mà nếu dám bước qua ranh giới này, tất cả những giá trị cũ đều sẽ bị hủy bỏ. Gã sẽ bước vào một giai đoạn mới đầy tàn ác và vô đạo đức.
Cuối cùng gã cũng không thể làm điều loạn luân như vậy được. Gã thở dài, vẫy tay ra hiệu xua đuổi:
– Tôi nói đùa thôi, các người đi đi.
Vũ Thị Đào kêu lên:
– Không, cô không chấp nhận. Cô sẽ không về căn nhà cũ nát đó đâu.
Bà bước đến, quỳ xuống trước chân Bình, nói với vẻ mặt đầy dữ dội:
– Cô sẽ thỏa mãn cho cháu.
Bà ta định cởi khóa quần của Bình, Bình kinh hãi kêu lên:
– Cô điên à? Dừng lại ngay.
Gã tóm chắc lấy hai bàn tay thon dài của cô. Gã khỏe hơn cô Đào rất nhiều, cô muốn giằng ra cũng không được.
Cô Đào thở hồng hộc:
– Được rồi, buông cô ra. Cô không cởi quần cháu nữa.
Bình thả tay và đẩy người phụ nữ này ngã xuống sàn. Gã nhìn bà ta với ánh mắt ghê tởm.
Gã đã tự cho rằng mình là thằng đĩ bợm mất dạy bậc nhất mà vẫn không thể chấp nhận nổi lối suy nghĩ coi tiền là trên hết của những người họ hàng này. Bà Đào còn điên hơn cả gã nữa.
Bà Đào đứng dậy, lùi lại hai bước để Bình không thể lại gần được. Rồi sau đó trước con mắt kinh hãi của tất cả những người đang có mặt phòng, bà bình tĩnh cởi quần áo của mình.