Phần 2: BÀ LAN BÉO
Lái chiếc xe ấy là một người phụ nữ cao lớn, tóc để kiểu tomboy, nét mặt có phần dữ tướng, nhìn kiểu gì đi nữa cũng giống với đàn ông hơn là giới tính đích thực của bà ta, và Bình cũng chỉ có thể nhìn ra bà ta là phụ nữ thông qua bộ ngực lớn nằm chềnh ềnh đằng sau chiếc áo phông.
Bình khó khăn bước tới chỗ của người phụ nữ, hỏi:
– Cô cần gì ạ?
Người phụ nữ nói oang oang:
– Thanh niên mà sức yếu thế à? Nói còn không ra hơi.
Bình nhục nhã đáp:
– Tại con đói quá. Cô cho con cái bánh mì, con khỏe lại ngay.
– Cả ngày chưa ăn gì à?
– Vâng.
– Lên xe.
Bình lấy làm ngạc nhiên khi người phụ nữ không hỏi nó có thể làm gì, nhưng đây không những là công việc đầu tiên trong ngày, mà còn là công việc đầu tiên trong cuộc đời chỉ biết ăn cắp vặt của nó, vậy nên nó vẫn không do dự trèo lên phần yên sau.
Chiếc xe phóng vèo đi. Cả hai đều không đội mũ bảo hiểm.
Bình hỏi:
– Cô định thuê con làm gì?
– Làm gì mày sẽ biết.
– Sao cô biết con mà tìm.
– Tao quan sát mày lâu rồi. Hôm nay chốt thôi.
– Chốt… cái gì hả cô?
– Mày hỏi nhiều thế nhỉ?
Bình sợ không dám hỏi nữa.
Người phụ nữ này thật ghê gớm, từ lời nói đến cử chỉ đều rất mạnh bạo, không hề có chút nữ tính nào, xem chừng ông trời đã ban nhầm giới tính cho bà ta. Bình sẽ không ngạc nhiên nếu bà ta có vợ.
Chiếc xe dừng lại ở một quán bún chả. Người phụ nữ quát:
– Xuống.
Dường như bà ta không nói nhẹ nhàng được, câu nào câu nấy nếu không phải là lời chửi bới thì cũng là quát mắng.
Bình tuột vội xuống xe.
Hai người bước vào trong quán. Bà béo gọi một suất bún chả.
– Nhiều chả vào nhé. Thằng em này chưa ăn gì đâu.
Bình hỏi:
– Cô không ăn ạ?
– Tao ăn rồi. Mày ăn đi. Ăn no vào. Đừng ngại.
– Vâng. – Bình nói đầy cảm động. – Cháu cảm ơn cô.
– Ngoan thế là tốt.
Đĩa bún vừa dọn ra, Bình đã cắm đầu vào ăn ngay.
Nó ăn hết sạch không chừa lại cọng bún hay miếng thịt nào.
– Ăn nữa không?
– Một đĩa cũng được rồi ạ. Mà cái này là cô mời hay cháu tự trả ạ?
– Tao mời. Mày sợ tao hết tiền à? Đói thì ăn đĩa nữa đi.
– Cháu sợ ăn hết tiền của cô.
Bà béo bĩu môi:
– Tao thách. Tiền của con Lan “béo” này không bao giờ hết được. Này em ơi, cho thêm một suất nữa.
Thức ăn mang ra bao nhiêu hết bấy nhiêu. Cuối cùng Bình ăn hết phần bún dành cho ba người.
Nó thốt lên:
– Tạm ổn rồi ạ.
Bà Lan gật đầu hài lòng:
– Có thế chứ. Nhìn mày có sức sống hơn rồi đấy. Đàn ông đàn ang, cứ phải ăn to nói lớn mới được.
– Đây là bữa đầu tiên cháu được ăn no.
– Nhà mày nghèo thế à?
– Vâng, đã nghèo còn đông người nữa cô ạ.
– Mày nghèo sao mày cao thế? Tao thấy những đứa ở hoàn cảnh của mày thường bé như cái kẹo ấy.
– Cháu cũng không biết.
Bình không dám nói hồi xưa cháu toàn ăn đồ ăn cắp nên mới lớn lên được, chứ cứ trông chờ vào thức ăn ở nhà thì đã chết đói từ lâu.
Bà Lan cũng không truy cứu chuyện này.
– No rồi thì đi.
Hai cô cháu lại lên xe, lần này chiếc xe phóng thẳng vào một khu nhà nghỉ rẻ tiền.
– Cho một phòng đi anh trai.
Người đàn ông trông coi nhà nghỉ liếc nhìn bà Lan, rồi lại liếc nhìn gương mặt non choẹt lúc ấy đang nghệt ra của Bình. Là một người đã làm cái nghề đủ lâu để không thắc mắc những việc không phải của mình, ông ta nói gọn lỏn.
– Phòng 201. Một trăm nghìn đồng một giờ.
Bà Lan dợm bước lên, thấy Bình vẫn đứng yên, liền quát:
– Đi.
Bình giật mình, vội xấp xểnh chạy theo.
Nhà nghỉ này xem chừng được xây dựng đã lâu, tường mốc meo hết cả, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
Hai người đến trước phòng 201, Lan béo đẩy cửa bước vào. Bên trong tối om. Lúc bật đèn lên, thấy một cái phòng ngủ hết sức nhà quê, bên phải đặt một cái giường trải ga trắng nhưng đã đổi sang màu ngà ngà, bên phải kê một cái kệ, trên kệ đặt cái tivi không hiểu được sản xuất từ thập niên bao nhiêu của thế kỷ trước nữa.
Ở góc phòng có nhà tắm trông cũng tàn tệ lắm.
Lan đóng sập cánh cửa, khóa trái lại.
Bình lấm lét nhìn bà ta.
– Mày chờ ở đây. Tao tắm trước xong mày tắm.
– Mình tắm để làm gì ạ?
Lan cả cười:
– Dễ thương lắm cháu ạ.
Lan tắt bóng đèn, sau đó cởi quần áo ra. Trong bóng tối mờ ảo, Bình vẫn nhận ra được cơ thể của bà không hề có tí eo nào, thịt thà ngồn ngộn. Phần ngực đồ sộ tưởng như hai quả tạ được phẫu thuật gắn một cách vội vã lên phần ngực vốn đã hết sức cồng kềnh. Bắp tay bắp chân thô kệch, to tướng như những quả chùy có thể dùng để quật ngã những gã đàn ông lẻo khoẻo.
Bình trừng mắt ra nhìn. Do căng thẳng quá mà nó quên luôn cả việc thở.