Phần 197: ĐỖ THIÊN LAM DÂNG CON GÁI
Đỗ Thiên Lam cưới chồng năm hai mươi sáu tuổi, sinh con đầu lòng năm hai mươi bảy tuổi. Con trai lớn của Lam năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đang học ở trường Học viện An ninh nhân dân.
Năm ba mươi mốt tuổi, bà đẻ tiếp đứa thứ hai là con gái, đặt tên là Trương Ngọc Trúc Viên, cực kỳ xinh đẹp. Viên năm nay mười bốn tuổi, hồn nhiên và nhí nhảnh như một con bướm lúc nào cũng thích tung tăng chơi đùa.
Lúc biết Viên còn bé như vậy, Bình hơi hoang mang.
Gã đã làm tình với cả chục cô bé tuổi teen, trong đó nhỏ tuổi nhất là Vân, cũng là mối tình đầu của gã. Lúc bị Bình phá trinh Vân mới có mười hai tuổi. Nhưng bởi Bình cũng chỉ mười hai tuổi nên mối quan hệ như vậy không có gì bất thường.
Tình thế bây giờ đã khác. Bình không thực sự ham muốn một đứa trẻ mà ngay cả sinh lý còn chưa phát triển đầy đủ.
Mãi đến khi nhìn ảnh của Trúc Viên, Bình mới ngã ngửa người ra. Cô bé này phát triển sớm quá, chiều cao một mét bảy mươi, nhan sắc rực rỡ như tiên trên trời. Vòng ngực tám mươi ba phân, eo sáu mươi phân, vòng mông tám mươi bảy phân. Trúc Viên đã dậy thì, cơ thể phát dục đầy đủ.
Bà Lam nói rằng được Bình quan tâm đến là may mắn của cả hai mẹ con. Bình nghe vậy, tặc lưỡi chấp nhận cho bà dẫn đứa trẻ đến.
Hai mẹ con Thiên Lam, Trúc Viên đến chùa khi mẹ con Diệu Ái đã rời đi. Bình lúc này đã thay áo cà sa bằng một bộ quần áo rất tươi sáng, trẻ trung, lại sai các cô nhân viên Thiên Phát lau sạch tinh dịch vương vãi trên sàn nhà.
Trúc Viên không thích chùa chiền, vừa nhìn đã phát chán. Cô bé ngáp lấy ngáp để, giục mẹ trở về nhà.
Đúng lúc hai mẹ con còn đang nói chuyện, Bình đã xuất hiện với một con chó nhỏ rất đẹp.
Con chó này thuộc giống chó phốc sóc, cơ thể bé xíu, toàn thân phủ lông trắng như tuyết, đáng yêu vô cùng. Trúc Viên vừa thấy đã mê tít.
Từ lâu cô đã mong muốn được nuôi một con chó nhưng khốn thay anh trai cô lại dị ứng với lông chó nên mong muốn ấy không bao giờ thực hiện được. Vì việc này mà Trúc Viên buồn phiền mãi thôi.
Con chó nhìn Trúc Viên, cặp mắt long lanh ướt át. Cô nhìn nó chằm chằm, trong lòng nôn nao.
– Mẹ ơi, con chó kia đẹp làm sao.
Bà Lam cười nói:
– Sao con không ra nói chuyện với anh ấy, xem anh ấy có cho con bế không?
Trúc Viên thấy anh chàng bế chó đẹp trai quá, xấu hổ không dám lại gần.
Bình mặc áo sơ mi trắng, dưới ánh nắng mặt trời tựa như hoàng tử bước ra từ giấc mơ của cô.
Như đã nói, Trúc Viên đã phát dục và bắt đầu chú ý đến sự khác biệt nam nữ. Cô không còn là đứa trẻ tám, chín tuổi hồn nhiên như trước.
Cô dụi đầu vào người mẹ. Mẹ không cao bằng cô nên cô phải gục mặt xuống để che đi sự mắc cỡ.
Bình lại gần, hỏi:
– Em thích con chó này à?
Trúc Viên nói lí nhí:
– Vâng ạ.
– Con chó này sợ người lạ, em phải chơi với nó một lúc mới bế được nó. Mình ra chiếc ghế đá kia ngồi đi.
Bình ôm chó ngồi trên ghế, Trúc Viên ngồi bên cạnh gã. Được một lúc, cô quên đi sự xấu hổ, hai người ngồi rất gần nhau, cảm giác như chỉ một cử động quá khích cũng có thể chạm mặt nhau.
Con chó thật dễ thương. Trúc Viên say mê đến bấn loạn tâm thần. Vốn nó không ngại người lạ, chỉ là Bình nhất định không chịu nhường mà thôi. Điều này Trúc Viên không hề hay biết.
Bình bảo:
– Em ngồi sát lại đây. Anh cho bế con chó.
Trúc Viên không suy nghĩ gì sâu xa, nghe vậy liền ngồi dựa hẳn vào người Bình, bàn tay của gã vòng qua vai, gần như ôm trọn lấy cơ thể cô.
Tay gã rất dài, đã vươn qua vai mà vẫn chạm được vào vị trí bàn tay của Trúc Viên. Bàn tay gã mơn man trên làn da tay mịn màng của Trúc Viên. Trúc Viên biết điều đó, nhưng vì ham thích con chó mà bỏ qua cho gã.
Bà Lam ngồi ở bên cạnh, quan sát hết mọi thứ, trong lòng rạo rực.
Một lúc sau, Trúc Viên ngẩng đầu lên định nói điều gì đó, Bình chớp thời cơ hôn lên môi cô.
Trúc Viên hoảng hốt định đứng dậy, nhưng bà Lam đã khuyên bảo:
– Sao con phải ngại? Anh Bình đây là người tốt mới cho con chơi với con chó. Con chiều lòng anh ấy, anh ấy sẽ cho con mang về nuôi.
Trúc Viên hỏi lại:
– Thật hả mẹ? Con được nuôi con chó này ạ?
– Ừ, mẹ cho phép.
– Thế còn bệnh dị ứng lông chó của anh Khải thì sao?
– Mẹ đã cho phép, tức là mẹ có cách. Con chỉ việc ngồi đây làm vừa lòng anh Bình thì con muốn nuôi bao nhiêu con chó cũng được.
Trúc Viên không ngờ mẹ cô lại bán đứng cô. Cô nghĩ đơn giản làm vừa lòng anh Bình tức là để cho gã cầm tay hôn hít, chuyện đó tuy có hơi kinh khủng thật đấy nhưng được mẹ khuyến khích thì cô cũng an tâm. Hơn nữa Bình đẹp trai quá, trái tim cô đã xao xuyến mất rồi.
Cô ngồi xuống, tay nựng con chó, để mặc Bình mơn trớn trên cổ.
Trúc Viên tội nghiệp, nào đâu hay biết rằng người ngồi cạnh cô là cao thủ tán gái số một số hai thiên hạ, tốt nhất đừng cho gã đụng vào người, còn một khi đã cho phép rồi thì mất trinh là điều chắc chắn.
Con chó đã thu hút sự chú ý của Trúc Viên, làm cô mất cảnh giác, cho đến khi nhận ra tình hình nguy hiểm thì đã muộn.
Cơ thể cô nóng bừng, làn da thiếu nữ non tơ mơn mởn theo sự mơn trớn của Bình mà nổi gai khắp người, hạ thể chảy nước ướt đẫm quần lót.
Cô muốn đứng dậy mà đôi chân run bắn không nghe lời sự sai bảo. Cô cần phải huy động hết lý trí để phản kháng, nhưng việc đó thật khó khăn bởi mẹ cô vẫn đang yêu cầu cô giữ yên vị trí. Từ trước đến nay cô ngoan ngoãn, nghe lời mẹ lắm, chưa bao giờ dám cãi câu nào.
Bình thì thầm vào tai cô:
– Nhắm mắt lại đi em. Đừng để ý đến mọi việc xung quanh.
Cô nhắm mắt lại, biết rằng gã đang cởi áo của cô. Vì quá sợ hãi mà cô để mặc cho gã muốn làm gì thì làm. Thế rồi gã bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống một cái nệm rất êm không rõ đã được ai trải ra và từ lúc nào. Gã cởi quần cô, cả quần lót bên trong nữa. Trên người cô khi ấy chẳng còn quần áo gì nữa.
Cơ thể trinh nguyên của Trương Ngọc Trúc Viên phơi bày trước con mắt dâm đãng của Bình, rực rỡ và tươi trẻ, xứng danh kiệt tác của tạo hóa.