Phần 195: TRẦN BÌNH TRỌNG DÂNG MẸ
Sau khi hoàn thành xuất sắc chiến dịch Đêm Xuân, Bình đã trở thành nhân vật cốt cán của Ban DX, tuy không có chức vụ gì, nhưng lại có sức ảnh hưởng và tiếng nói lớn hơn rất nhiều so với Trần Bình Trọng.
Trần Bình Trọng trải qua hai lần thính dâm, sự bệnh hoạn ngày càng lộ rõ. Anh chàng tìm cơ hội nói chuyện riêng với Bình, trình bày nguyện vọng được thấy Bình chinh phục và làm tình với mẹ mình ngay trước mặt mình.
Bình thấy chuyện này cũng khá thú vị, bèn đồng ý. Gã hẹn Trọng đưa mẹ đến gặp trong ngày thứ ba của tiệc Cõi Thiên Thai.
Bà Nguyễn Diệu Ái tuy tuổi đã cao mà vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp. Trọng nói với bà rằng hôm nay mình được nghỉ, muốn đưa mẹ đi vãn cảnh chùa. Dĩ nhiên là bà vui vẻ đồng ý ngay.
Chùa Trấn Giới rất rộng và sâu, đại tiệc sex diễn ra ở gian trong cùng, sát vách núi. Trọng dẫn mẹ đi qua gian đầu tiên không một bóng người, bầu không khí trong lành, tĩnh lặng và uy nghiêm.
Đang chậm rãi thăm thú, hai người bỗng bắt gặp Bình bước đến. Gã mặc áo cà sa màu vàng rực rỡ, kết hợp với ngoại hình đẹp đẽ vô ngần, trông như Đức Phật tái sinh.
Bà Nguyễn Diệu Ái là Phật tử thuần thành, cực kỳ hâm mộ sư sãi, thấy Bình đẹp đẽ quá chừng, cử chỉ thanh thoát phong quang, lại mặc áo cà sa chỉ dành cho các bậc cao tăng, tin chắc đây là một vị sư trẻ đức cao vọng trọng. Trọng theo kịch bản soạn sẵn, vừa thấy Bình đã vội quỳ sụp xuống lạy, bà mẹ thấy thế, cứ tự nhiên lạy theo mà không hề suy nghĩ gì cả.
Trọng giới thiệu với mẹ:
– Mẹ ơi, đây là đại đức Thích Huyền Diệu, tuy chưa đầy hai mươi mà đã được xem là đệ tử xuất sắc của Đức Phật. Lời nói của ngài chẳng khác gì Phật dạy.
Bà mẹ nghe thế, lại càng hoảng sợ.
Bình thể hiện sắc mặt bình thản, quang minh lỗi lạc. Gã từ tốn nói:
– Các vị thí chủ, đừng hoảng hốt. Các vị thí chủ được gặp ta ngày hôm nay là điều may mắn. Ta xem cốt cách của nữ thí chủ này lương thiện, tử tế, cả đời chắc đã làm vô số việc thiện lương, mà sao sắc mặt lại đậm màu oán khí, bóng đen nổi giữa ấn đường, hẳn là bị tà ma xâm nhập.
Bà Nguyễn Diệu Ái nghe bậc cao tăng đắc đạo phán vậy thì run như cầy sấy, vội van nài:
– Thưa đại đức, tôi… con xin ngài cứu lấy con. Cả đời con thật tâm hướng Phật, chẳng làm gì nên tội.
Trong phút chốc bà tự nhận mình thuộc hàng thấp kém so với Bình. Bình thấy thế càng mừng, gã nói tiếp:
– Thí chủ chớ lo. Ta đã tu thành chính quả, mấy thứ yêu ma hạ cấp không làm khó được ta. Chỉ cần thí chủ tin lời dạy của ta thì tất tiêu diệt chúng mấy hồi.
Trọng nói với mẹ:
– Đại đức là bậc chân tu, trong người mang theo phép thuật nhiệm màu, ngay cả các vị lãnh đạo nhà nước cũng phải kính nể. Gặp được ngài ở đây là phúc đức rất lớn của mẹ đấy ạ.
Lại nói với Bình:
– Thưa thầy, xin thầy cứu mẹ con với.
Bình gật đầu với vẻ tự tin:
– Nam thí chủ chớ lo, những việc này với ta dễ như trở bàn tay thôi.
Bà Nguyễn Diệu Ái bị con đẻ và Bình dẫn dắt vào con đường mê muội, chỉ biết nghe theo:
– Xin đại đức mở lòng từ bi cứu vớt cuộc đời con.
– Được, thí chủ hãy theo ta vào trong đại điện.
Bình đi trước dẫn đường, hai mẹ con bà Ái cun cút theo sau. Ba người đến trước tượng mười tám vị la hán thì dừng lại.
– Chúng ta cần mượn lực của mười tám vị la hán trợ giúp. Nữ thí chủ, hãy cởi quần áo ra.
Bà Diệu Ái nghe vậy thì sững người:
– Dạ, đại đức bảo sao ạ? Sao phải cởi quần áo ạ?
Bình nghiêm mặt:
– Bần tăng mới nói câu đầu tiên thí chủ đã phản kháng rồi sao? Như vậy thì làm sao bần tăng giúp đỡ cho thí chủ được?
Bà Ái vội cúi đầu, người run lên:
– Xin đại đức tha tội.
– Nữ thí chủ, tà ma đã xâm nhập vào người nữ thí chủ rất sâu, quần áo trên người thí chủ cũng đã nhiễm ma lực, biến thành vật bảo vệ cho ma hồn, muốn tiêu diệt ma hồn trước tiên phải cởi bỏ quần áo, sau đó ta dùng phật pháp vô biên thâm nhập vào người thí chủ, lại mượn thêm lực của mười tám vị la hán trục xuất ma hồn khỏi cơ thể. Có vậy mới thành công được.
Bà Diệu Ái nhìn con trai với vẻ lấm lét:
– Còn con trai con thì sao?
– Ma sợ người, càng có đông người thì dương khí càng thịnh, càng dễ tiêu diệt ma hồn. Đây là con của thí chủ, do thí chủ dứt ruột đẻ ra chứ nào phải người lạ mà ngại ngùng. Tiêu diệt ác ma là điều quan trọng, tình thế cấp bách lắm rồi, thí chủ chớ chần chừ nữa mà ma nhập não thì hỏng việc mất.
Bị Bình dọa một tràng, bà Ái mặt mày tái mét.
Bà chẳng còn cách nào, đành nhắm mắt cởi quần áo ra.
Cơ thể của bà đã năm mươi lăm tuổi mà đẹp quá chừng, ngực vẫn còn căng đầy chứ chưa xệ xuống như Nguyễn Hồng Ngân. Bà là người phụ nữ duy nhất Bình biết ở độ tuổi này vẫn còn eo thon, hơn hẳn Hoàng Ái Đoan Trang, Lâm Thùy Dương hay mẹ của Tuyết Lan.
Mái tóc của bà đen nhánh, xõa xuống vai, một vài lọn tóc rơi trên sống mũi cao và thanh mảnh. Mũi của bà hơi hếch nhưng cánh mũi gọn và đường cong cánh mũi tuyệt đẹp nên không hề xấu chút nào, ngược lại còn có cảm giác gợi tình.
Đuôi mắt bà không tránh khỏi nếp nhăn, nhưng vẫn không vì thế mà làm mất đi nét quyến rũ tổng thể.
Bình cố kiềm chế cảm giác hưng phấn, nói một cách bình tĩnh.
– Thí chủ sẵn sàng chưa? Bây giờ ta sẽ tiến hành quá trình nhập thể, biến cơ thể của hai chúng ta thành một. Khi ta đã vào được bên trong người thí chủ rồi thì ta sẽ dùng pháp lực để thay mặt thí chủ tống xuất yêu ma khỏi cơ thể.
Bà Diệu Ái gật đầu, hai bàn tay e thẹn đặt lên ngực để che đi hai đầu ti nhỏ xinh, tấm thân ngọc ngà run lẩy bẩy.