Phần 190: CÔNG CHÚA AIKO CỨU BÌNH THOÁT NẠN
Các nhân viên an ninh Nhật Bản quát tháo điều gì đó mà Bình không hiểu.
Họ tiến lên khống chế gã không cho rời đi. Bình không tìm cách chống cự. Còn đang hoang mang chưa biết phải làm thế nào thì công chúa Aiko bỗng xuất hiện.
Địa vị của công chúa rất cao. Các sĩ quan an ninh thấy cô đều nhất loạt cúi đầu chào. Gương mặt của họ vốn đang căng thẳng như vậy mà lúc đứng trước mặt công chúa tự nhiên cũng giãn ra.
Hoàng gia là một tồn tại đặc thù ở Nhật Bản. Trước chiến tranh thế giới thứ hai, dân thường Nhật Bản thật tâm tin rằng Thiên Hoàng là hậu duệ của nữ thần mặt trời Amaterasu, và họ tôn sùng các thành viên Hoàng gia như thần thánh.
Hiện tại dĩ nhiên không được như vậy nữa, nhưng lòng tôn trọng vẫn còn rất lớn.
Công chúa nói với các nhân viên an ninh điều gì đó. Họ nhìn nhau với vẻ do dự. Hai người lục soát người của Bình, họ chỉ tìm thấy một quả bóng nhỏ màu đỏ làm bằng cao su trông giống như đồ chơi dành cho trẻ em.
Quả bóng này là thiết bị Bình dùng để chụp ảnh bản công hàm, bên trong có máy ảnh rất nhỏ kết nối với mạng internet.
Ngoài quả bóng, trong người Bình chỉ còn mỗi cái ví và hộp đựng danh thiếp. Gã thậm chí còn không mang theo điện thoại di động. Quy định của Hoàng gia là cấm người ngoài mang điện thoại thông minh và máy ảnh vào khu vực Hoàng Cung.
Sau một lúc trao đổi, các nhân viên an ninh Nhật Bản trả lại cho gã quả bóng đỏ. Họ thả Bình ra và cho phép gã được trở về khu vực tiếp khách.
Công chúa Aiko ra hiệu với gã:
– Tôi nói với họ rằng anh đi vệ sinh bị lạc đường.
Bình đáp với vẻ cảm kích:
– Đội ơn công chúa.
Công chúa Aiko mỉm cười với gã. Cô không biết liệu Bình có thực sự bị lạc đường không, nhưng cô không muốn nhìn thấy gã gặp rắc rối.
Cô cảm thấy Bình là người đáng mến. Đôi mắt của gã rất đẹp và thăm thẳm như đại dương, ẩn chứa trong đó những tình cảm sâu sắc và nồng nàn rất hợp với cô.
Công chúa không biết rằng với cô gái nào Bình cũng nhìn họ như vậy, và trăm lần như một trái tim của các nàng đều loạn nhịp trước con mắt đầy tính diễn xuất của một diễn viên thiên tài.
Bình có sự tự tin cực lớn khi đứng trước phụ nữ, gã tin rằng chỉ cần có cơ hội được nói chuyện riêng với họ thì gã nhất định sẽ có cách tiếp cận trái tim của họ.
Trái tim của phụ nữ phức tạp nhưng cũng đơn giản, quan trọng nhất là đánh vào cảm xúc, miễn có thể khiến họ rung động vì bất kể lý do gì thì rất dễ dẫn đến tình yêu.
Quan hệ giữa hai người chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng xem ra công chúa Aiko đã rung động, vậy là đủ rồi.
Một ngày nào đó cơ hội của Bình sẽ tới.
Bình không hề hay biết rằng thông tin mà gã gửi đi đã gây ra tác động khủng khiếp như thế nào đến các cơ quan trong nước.
Công hàm của phía Trung Quốc đề xuất chia vùng ảnh hưởng trên biển Đông, theo đó Trung Quốc cam kết đảm bảo an toàn, tự do hàng hải cho các chuyến tàu thương mại nối liền bờ Đông của nước Mỹ với Nhật Bản và Hàn Quốc, đổi lại Mỹ và các nước đồng minh thừa nhận quyền ảnh hưởng của Trung Quốc ở đường mười đoạn và không can thiệp trong trường hợp xảy ra xung đột quân sự. Trung Quốc cũng đồng thời thông báo ý định phân chia lại các đường ranh giới đã ký kết với khu vực Đông Nam Á.
Hàm ý của đề xuất ấy thật khủng khiếp, bởi ở Đông Nam Á, Trung Quốc mới ký mỗi hiệp định phân chia ranh giới vùng biển với Việt Nam.
Ngày Bình trở về nước, gã phát hiện ra rằng Phạm Tiến Đạt đã sai người đến bắt giữ Arata Kimura và đưa hắn đi đâu không rõ.
Bình vội đến cầu cứu Lê Văn Thành. Ông Thành dẫn gã đến gặp Vũ Thế Kỷ.
Vũ Thế Kỷ thản nhiên nói:
– Tình hình đang rất nguy cấp. Ngọn lửa chiến tranh có thể bùng lên bất kỳ lúc nào. Nhật Bản là chỗ dựa cuối cùng của chúng ta. Nếu họ biết rằng chúng ta đã cố tình đưa Kimura khỏi nước Nhật thì hẳn chính phủ của thủ tướng Matsumoto sẽ hết sức tức giận và khi ấy họ sẽ không giúp chúng ta đối kháng với Trung Quốc nữa. Cần phải đảm bảo rằng không ai biết về sự tồn tại của người này.
Bình thốt lên:
– Các người muốn giết hắn sao?
– Không giết, nhưng cần phải giam lại. Vĩnh viễn.
– Thật điên rồ. Chúng ta đưa Arata Kimura về là để phát triển ngành luyện kim, nếu không có Arata thì việc này sẽ không thể thực hiện được, tất cả những nỗ lực và sự hy sinh cho đến nay đều vô nghĩa. Hơn nữa, cháu đã có một ý tưởng nhằm đưa Thiên trở thành tập đoàn công nghiệp quân sự lớn nhất Đông Nam Á trong vòng năm năm. Cháu không thể thực hiện được điều ấy nếu không có Arata. Thưa Tổng Bí thư, tình thế càng khó khăn thì càng phải dũng cảm mới được.
Vũ Thế Kỷ cười nhạt:
– Cậu lớn lối lắm.
– Nhưng cháu đã làm được điều mà các bác muốn, cũng là điều mà các bác cho rằng không thể thực hiện được, có đúng không nào? Cháu có thể làm được mọi điều mà cháu cam kết. Các bác cần phải ủng hộ cháu thay vì nghi ngờ. Nếu giam giữ Arata, lúc Trung Quốc tấn công chúng ta thì cho dù có nhờ cậy hắn cũng đã quá muộn rồi. Đây là quãng thời gian bằng vàng, cần phải tận dụng tối đa mới được.
Vũ Thế Kỷ trầm ngâm một lúc lâu.
Cuối cùng, ông ta nói:
– Arata sẽ được thả ngay trong ngày hôm nay. Nếu cậu làm lộ thông tin về hắn ta, chúng tôi sẽ mang cậu ra tòa án binh.
Bình thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có Arata, thì gã nhất định đảm bảo được tương lai rực rỡ cho Thiên Group.