Phần 187: LÃI TO NHỜ TENSHI
Bình về nước, liền gọi cho Hoàng Ái Khanh, Đàm Hoa Trà, Lâm Tuệ An, yêu cầu ba nàng tạm gác hết mọi việc, sang Nhật cùng với mình.
Ba người phụ nữ này đều là các doanh nhân thành đạt, cực kỳ giàu có, đi nước ngoài như đi chợ. Lúc này sẵn có visa ra vào Nhật không giới hạn trong thời gian sáu tháng, liền vui vẻ đáp ứng.
Bình dẫn ba người tình của mình đến gặp Đỗ Thiên Lam và Đào Quỳnh Hương, giới thiệu mọi người với nhau.
Gã nói:
– Các em, cả năm người có mặt ở đây đều là nhân tình của anh, anh đã làm tình với các em nhiều lần, lần nào cũng mãn nguyện như lần nào. Ở đây có người đã có chồng, có người có người yêu, có người còn đang độc thân, nhưng dù thân phận các em thế nào thì các em vẫn là người của anh. Anh yêu thương các em như nhau và anh muốn các em ngoan ngoãn, nghe lời anh trong mọi việc.
Lâm Tuệ An bĩu môi, nói:
– Lúc nào em chẳng nghe lời anh? Có khi nào dám cãi đâu.
Bà Lam và Quỳnh Hương vẫn chưa hết sốc khi thấy người tình của Bình nhiều như vậy, hơn nữa toàn là các phụ nữ xinh đẹp, giàu có, thành đạt, chưa kể doanh nhân Hoàng Ái Khanh tiếng tăm lừng lẫy, lúc này ngồi im một chỗ không hó hé câu gì.
Bình cười nói:
– Anh biết điều đó. Nhưng vụ việc lần này rất lớn. Anh cần phải mua lại công ty Mitsubishi Tenshi. Chính phủ Nhật Bản sẵn sàng bán lại với giá không đồng, nhưng anh sẽ phải xử lý khoản nợ xấu lên đến bảy tỷ đô la. Số tiền quá lớn, chưa biết lo kiểu gì. Anh đang rất lúng túng. Về mặt này các em giàu kinh nghiệm hơn anh rất nhiều. Anh cần phải làm gì bây giờ?
Lâm Tuệ An hỏi:
– Việc mua này là xuất phát từ nhu cầu của công ty, hay do yêu cầu của nhà nước?
– Là yêu cầu của nhà nước.
– Vậy thì dễ rồi. Nhà nước đã yêu cầu thì nhà nước phải có trách nhiệm hỗ trợ. Bảy tỷ đô la với Thiên Hạ thì to, chứ với bốn ngân hàng quốc doanh thì cũng là con số vừa phải mà thôi. Anh hãy nói với người chịu trách nhiệm việc này yêu cầu các ngân hàng quốc doanh chung tay phát hành một khoản vay ưu đãi với lãi suất thấp và cố định trong kỳ hạn năm mươi năm.
– Ý tưởng đó thật hay, nhưng cuối cùng anh vẫn phải thanh toán khoản nợ.
– Bảy tỷ trong năm mươi năm, không khó đâu.
Hoàng Ái Khanh cất tiếng nói du dương:
– Chị Lâm Tuệ An nói đúng đấy, bảy tỷ trong năm mươi năm, mỗi năm chỉ cần trả một trăm bốn mươi triệu đô la. Số tiền đó so với Thiên Hạ khá nhỏ. Ngoài ra, như em hiểu thì anh chỉ cần giữ lại lao động và trả lương cho họ chứ không cần phải giữ lại công ty, vậy thì anh có thể cho thuê toàn bộ bốn khu đất của Tenshi, em nghĩ giá thuê bốn khu đất này không dưới hai trăm triệu đô la một năm. Như vậy chẳng những chúng ta không phải trả một xu nào cho ngân hàng nào mà còn dư tiền để trả lương cho hai nghìn nhân viên Tenshi.
Bình sáng mắt ra, khen ngợi:
– Hai em thật là các doanh nhân tài năng, lời nói ấy đã vẽ cho anh con đường phải đi.
Đàm Hoa Trà góp ý kiến:
– Anh thậm chí còn có thể cho các nhân viên nhiều kinh nghiệm của Tenshi đi đào tạo cho các doanh nghiệp trong nước với giá phải chăng, miễn là bên thuê chấp nhận trả hết các chi phí vé máy bay, khách sạn và ăn uống, như vậy là chúng ta sẽ tận dụng được nguồn nhân lực sẵn có mà còn kiếm được thêm các khoản tiền.
Hoàng Ái Khanh lại bảo:
– Anh thử tính việc đề nghị chính phủ Nhật Bản hỗ trợ trả một phần tiền lương cho nhân viên Tenshi xem có được không? Nếu được chẳng hóa ra chúng ta lãi to ư?
Bình vỗ tay, nói:
– Từ chỗ đau đầu nghĩ cách thanh toán khoản nợ bảy tỷ đô la và trả lương cho hai nghìn lao động, đến chỗ kiếm được một khoản tiền lớn từ Tenshi, anh thật biết ơn các em. Các em đúng là quý nhân của anh.
Lâm Tuệ An cười hỏi:
– Bọn em góp công lớn, sẽ được thưởng gì nào?
Bình nâng cằm cô lên, hỏi:
– Em muốn anh thưởng gì nào?
– Em muốn mút kem.
– Kem trong người anh, em muốn mút lúc nào cũng được.
Mọi người nghe câu đó đều đỏ mặt, trừ Lâm Tuệ An.
Nàng lập tức kéo khóa quần của Bình, để lộ con chim to như quả dưa chuột, phần đầu khấc đỏ hỏn, kích thước bằng cái nắm tay.
Lâm Tuệ An nói to:
– Xin lỗi các nàng, tớ xơi trước.
Nói rồi nàng lập tức cho chim Bình vào mồm, mút mát với vẻ say mê.
Bầu không khí đang rộn ràng bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng chim Bình cọ xát trong mồm Lâm Tuệ An và tiếng rên đầy kích thích của nàng.
Bình cởi quần áo của Lâm Tuệ An. Lâu rồi hai người không quan hệ tình dục, cảm giác thèm khát so ra còn hơn cả lúc trước.
Đàm Hoa Trà đứng dậy, cởi quần áo cho Bình giống như vợ cởi quần áo cho chồng.
Sau đó cô cũng tự cởi quần áo. Chẳng mấy chốc ba người đã trần truồng đứng giữa nhà, bắt đầu làm tình với nhau.
Hoàng Ái Khanh chỉ đứng ngoài được một lúc rồi cũng bị nhục dục nhấn chìm. Cô vội vã gia nhập cuộc vui.
Bình kéo tay bà Lam và Quỳnh Hương, ra hiệu cho các nàng nhập cuộc.
Sáu người làm tình với nhau trong căn phòng sang trọng của khách sạn New Otani từ trưa đến tận đêm.
Đến hai giờ sáng thì cả năm nàng đều đầu hàng trong khi Bình vẫn chưa xuất tinh lần nào. Năm nàng nằm lăn quay ra giường, để mặc cơ thể nhoe nhoét nước bọt và chất nhờn, cứ thế ngủ vùi.
Bình quan sát năm nàng một lúc lâu, cuối cùng chọn ôm Hoàng Ái Khanh.
Gã vuốt ve, hôn hít lên chiếc cổ thon của cô, làm cô tỉnh lại.
Hoàng Ái Khanh nằm gối đầu lên bộ ngực vạm vỡ của gã. Gương mặt trắng hồng, đẹp đẽ vô cùng.
– Sao giữa bao nhiêu mỹ nhân, anh lại chọn em?
– Vì anh yêu em.
Bình thầm thì vào tai cô:
– Lần này về nước, em ly dị chồng đi, về ở với anh.
– Em chờ anh nói câu này đã bao lâu nay.
Bình hôn cô đầy say đắm. Gã nhét con chim của mình vào trong bướm của Hoàng Ái Khanh, dập thêm một lúc nữa rồi xuất tinh. Tinh dịch hòa lẫn với nước sướng chảy ướt mông đít của cô.
Hai người ôm siết lấy nhau, con chim to lớn của Bình vẫn nằm yên trong âm đạo của Ái Khanh. Cả hai cùng ngủ say trong niềm hạnh phúc viên mãn.