Phần 185: ANH MUỐN ĐỊT CẢ NHÀ EM
Bình mơn trớn cơ thể của bà Lam khiến bà không sao chịu nổi. Bà chỉ hận không thể dùng tay cưỡng ép nhét chim Bình vào bướm bà. Hai tay bà đã bị trói chặt vào thành giường, tự bà không thể tháo nó ra được. Đít bà cứ ưỡn lên hướng về phía con chim của Bình, miệng bà gào thét:
– Đừng hành hạ em nữa. Địt em mau đi.
Bình vẫn mặc kệ. Gã tiếp tục trò vuốt ve khiến bà vừa thèm vừa tức. Nước mắt bà túa ra trên gương mặt bình thường vốn nghiêm trang và điềm tĩnh. Bình mút mát những giọt nước mắt có vị mằn mặn của muối.
Gã nhìn sang Quỳnh Hương, lúc này cũng đang uốn éo như một vũ công. Cô nhìn Bình với ánh mắt cầu xin.
– Anh ơi, cho em đi.
Bình chồm sang người cô, cánh tay khỏe mạnh lại xé toạc chiếc váy ngủ màu hồng rất dễ thương, để lộ làn da trắng hồng cũng rất dễ thương bên trong, cơ thể cô trần truồng, ngực bé hơn bà Lam nhưng xét về tổng thể thì đẹp hơn bà Lam.
Gã đặt con cặc của mình vào âm hộ của Hương, không nhét vào bên trong, mà chỉ cọ xát thành ngoài. Mỗi lần gã đưa chim là Quỳnh Hương lại đưa lồn theo, tiếng của cô nghe đầy bất lực và ấm ức.
– Đút vào đi, đút vào đi anh.
– Em có mẹ không, Quỳnh Hương?
– Có, em có mẹ.
– Có chị em gái gì không?
– Em có một người anh trai và một người em gái.
– Em gái của em có đẹp không?
– Nó giống em lắm.
– Vậy là nó đẹp. Chị dâu của em có đẹp không?
– Có, chị ấy đẹp lắm.
– Anh muốn làm tình với mẹ em, em gái em và chị dâu của em. Em có đồng ý không?
Quỳnh Hương bị gã làm cho điên loạn, lý trí không còn bình thường nữa, lúc đó chỉ còn biết gật đầu:
– Thế nào cũng được. Anh muốn ngủ với ai cũng được. Miễn là anh chịu địt em bây giờ thì anh muốn gì em cũng chiều anh.
Bình liếc mắt sang bà Lam lúc đó đang dịch đít về phía gã. Bà thở dốc:
– Em cũng có mẹ.
– Thôi, anh xin, mẹ em đã bảy mươi tuổi rồi thì còn làm ăn gì nữa. Cơ thể chắc hôi muốn chết.
– Em có một đứa con gái, em sẽ dâng nó lên cho anh. Anh có thể làm bất kỳ điều gì anh thích với nó.
– Ngoan vậy mới tốt chứ.
– Bây giờ anh địt em đi, em cầu xin anh đấy. Em sắp hóa điên rồi, đầu óc em giống như ngập trong một cái bể chỉ chứa toàn tinh dịch vậy, em không thể suy nghĩ gì được nữa, em cảm thấy mình bệnh hoạn quá đỗi. Sao anh lại làm em thành ra như thế này? Trước đây em đâu có như vậy đâu? Từ khi quen anh em không còn giống con người nữa mà giống một con thú lúc nào cũng trong kỳ động dục. Em khổ quá, anh ơi.
Bình bò sang người bà Lam, lần này gã nhét con chim to như quả dưa chuột mọng nước vào lồn bà. Gã dập bà dữ dội. Bà rú lên đầy khoái cảm.
– Nữa, nữa, nữa.
Tiếng rú của thủ trưởng Lam khiến Trọng không chịu được, lập tức xuất tinh. Sau khi đã xuất tinh ba lần vào buổi sáng, dòng tinh dịch của anh chàng không còn bay xa được nữa mà chỉ tràn ra khỏi đầu chim, màu sắc cũng trong chứ không đục ngầu như thường lệ.
Trước sự kinh ngạc của Trọng, Lan béo cũng đã cởi quần áo, để lộ cơ thể to lớn như một võ sĩ quyền anh. Hai mắt bà lim dim, tay đặt vào bướm, tự thỏa mãn chính mình. Trọng nhìn thấy cảnh tượng ấy, cơn hứng vừa mất đi lại trở về, anh chàng bò đến chỗ Lan béo, đặt tay lên chiếc đùi to và cứng như thân cây gỗ của bà, nói:
– Để em địt chị. Để em làm chị sướng nhé.
Lan béo bình thường trông chẳng quyến rũ chút nào, vừa thô vừa xấu, nhưng dù thô và xấu đi nữa thì Lan béo vẫn cứ là phụ nữ, nghĩa là có đủ hai mông, hai vú và một cái lỗ lồn cho đàn ông nhét buồi vào. Mông và vú của Lan béo ngồn ngộn, bàn tay đàn ông bình thường không thể cầm được hết, lúc lên cơn dâm nhìn cũng kích thích lắm. Trong mắt Trọng, Lan béo lúc này còn đẹp hơn hoa hậu bình thường. Anh chàng thè lưỡi, liếm lên đùi Lan béo, định tiến về phía cái hang đầy lông đen xì bên trên.
Lan béo tức giận, dùng chân hất Trọng bắn ra đằng sau một mét:
– Cút, cơ thể của tao thuộc về anh Bình. Chỉ có anh Bình được quyền địt tao thôi, mày chưa đủ tư cách.
Bình đã huấn luyện cho Lan béo trung thành tuyệt đối với mình. Lan béo tính tình cương trực, rất bản lĩnh, không dễ bị hoàn cảnh dẫn dắt, chính vì thế mà Bình mới dám cử bà ta đến đây giám sát Trọng.
Trong vừa tức, vừa nhục nhã, đành quay trở lại ghế sô pha, trong đầu bất giác nghĩ về bà mẹ của mình.
Anh chàng không có em gái hay chị gái, trong nhà chỉ còn mỗi mẹ là phụ nữ mà thôi.
Trọng thấy bà mẹ của mình cũng được lắm.
Ý nghĩ này quá đỗi bệnh hoạn, Trọng ý thức được điều đó nên cố gạt nó đi, nhưng chỉ mấy chục giây sau ý nghĩ này lại quay trở lại chẳng khác gì giòi bám trong đầu.
Mẹ của Trọng tên là Nguyễn Diệu Ái, năm nay năm mươi lăm tuổi, nhưng ngoại hình trẻ hơn nhiều so với tuổi.
Bà Ái là một người cực kỳ nghiêm chỉnh và lễ mạo. Chồng đã mất vì ung thư cách đây ba năm, hiện giờ sống cùng với gia đình anh trai của Trọng.
Trong mắt Trọng bà là người nghiêm túc nhất trần đời, lối sống chỉnh chu khổ hạnh như các nữ tu. Trước đây bà có yêu ai khác không thì Trọng không rõ, nhưng từ khi có nhận thức đến nay Trọng thấy bà chung thủy, nghe lời chồng chẳng khác gì những người vợ thời phong kiến.
Trọng không thể tưởng tượng nổi một người như vậy mà rên rỉ và nói những lời bậy bạ thì sẽ như thế nào, ý nghĩ ấy kích thích anh chàng ghê gớm.