Phần 184: DÀN LOA XỊN CỦA TRẦN BÌNH TRỌNG
Vào thời điểm Bình trở về khách sạn thì Lan béo cũng đã tới nhà của Trần Bình Trọng.
Trọng ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ to béo trước mặt, bà ta nhiều tuổi hơn và cũng đô con gấp rưỡi anh chàng.
Lan béo lạnh giọng hỏi:
– Trần Bình Trọng?
Trọng không tự chủ được, đáp lại một cách rất ngoan ngoãn:
– Vâng, chị là Lan?
– Phải.
– Chị là chị của Bình?
– Tao là thủ hạ của sếp Bình và là nhân tình của anh Bình.
– Dạ, dạ.
– Mày đã sẵn sàng chưa?
– Sẵn sàng chuyện gì ạ?
– Sẵn sàng thủ dâm chứ còn gì, thằng ngu này. Công an mà chậm hiểu thế à?
Trọng toát mồ hôi hột:
– Xin lỗi chị, là em hơi chậm hiểu ạ.
– Thật đúng là ngu như chó. Dẫn tao vào phòng ngủ của mày, nhanh lên.
– Chúng ta không vào phòng ngủ mà vào phòng khách ạ.
– Phòng đéo nào cũng được, xong việc tao còn về.
Trọng dẫn Lan béo vào phòng khách. Phòng khách trông khá bình dân, đồ đạc chẳng có gì nổi bật ngoài dàn loa to như cái tủ giày.
Dàn loa vừa nhìn đã biết là hàng hiếm, nước gỗ bóng loáng, phần màng loa được thiết kế cầu kỳ và hiện đại. Âm thanh lúc bật lên nghe như trong rạp chiếu phim, ngay cả những tiếng động nhỏ và thô nhất qua phần lọc âm cũng nghe cực kỳ sâu lắng.
Lan béo nhíu mày:
– Mày thích chơi loa à?
– Vâng, em thích loa lắm. Có bao nhiêu tiền em để dành chơi loa cả.
– Mày sẽ kết nối điện thoại với dàn loa này à? Mẹ kiếp, đúng là dân chơi thứ thiệt, nghe tiếng rên chắc phê lắm.
– Phê lắm chị ạ.
– Được rồi, điện thoại mày đâu? Đưa đây tao kiểm tra.
Trọng đưa điện thoại cho Lan béo. Lan béo hỏi kỹ mật khẩu và cách mở điện thoại, kiểm tra một lúc, sau khi xác nhận không có phần mềm ghi âm đang chạy mới gật đầu hài lòng:
– Được. Bây giờ tao gọi cho anh Bình.
Lan béo gọi cho Bình, thông báo đầu bên này an toàn, anh có thể địt bất kỳ em nào anh muốn vào bất kỳ lúc nào anh muốn.
Bình giữ nguyên điện thoại chứ không tắt. Gã đặt điện thoại đầu giường, tắt hết bóng đèn, chỉ để lại chiếc đèn bàn mờ ảo.
Gã lấy ra bốn sợi dây ni lông dài, nói với bà Lam và Quỳnh Hương.
– Đêm nay chúng mình đổi vị một chút. Anh sẽ đóng vai công an còn các em đóng vai tội phạm bị bắt quả tang nhé. Anh sẽ trói các em vào đầu giường và sau đó tra khảo các em.
Âm thanh qua điện thoại di động truyền về đầu bên này, Trọng vừa nghe đã cảm thấy kích thích quá đỗi.
Anh chàng nhìn Lan béo với vẻ lấm lét:
– Em cởi quần được chưa?
Lan béo gật đầu:
– Mày cởi cả áo lẫn quần đi.
Trọng vội vã cởi quần áo ra, cơ thể trần truồng nằm dài trên ghế sô pha. Tiếng loa được kích hết cỡ, nghe rõ cả tiếng thở hổn hển của Quỳnh Hương.
– Anh trói em lại đi.
Bà Lam mặt đỏ bừng, nhưng cũng tự giác giơ tay ra:
– Cả em nữa. Có cần em cởi váy ngủ sẵn không?
– Không cần. Tội phạm phải chống trả quyết liệt chứ sao lại đầu hàng nhanh thế?
– Nhưng em thích đầu hàng anh luôn cơ.
Bà Lam nói nũng nịu như một bé gái làm chim Bình co giật dữ dội.
– Lam yêu, nghe anh, em càng chống cự anh càng thích hơn.
– Vậy để em chống cự thật lực, nhưng sau đó anh phải địt em thật lâu nhé.
– Anh hứa. Anh hứa đêm nay anh sẽ không cho em ngủ phút nào hết.
– Ôi, được thế thì em hạnh phúc quá.
Bình trói bà Lam và Quỳnh Hương vào đầu giường, sau đó gã cởi quần áo của mình, để lộ con chim khổng lồ to như quả dưa chuột gắn vào bẹn.
Quỳnh Hương thở dốc:
– Con chim của anh to quá.
Bà Lam nói với Quỳnh Hương:
– Em quên chúng ta là tội phạm rồi sao? Em phải tỏ ra sợ hãi chứ.
– À vâng, em quên mất, tại cả đời em toàn làm công an chứ có được làm tội phạm bao giờ đâu. Anh cảnh sát ơi, chim anh to quá.
Bình gằn giọng:
– Hai tên tội phạm kia, các cô đã bị bắt quả tang ăn trộm.
Bà Lam đóng kịch rất nhập vai, người run rẩy sợ hãi:
– Anh ơi, bọn em không ăn trộm đâu ạ.
– Còn cãi. Các cô ăn trộm tiền của người ta, mấy triệu chứ ít gì. Mau khai thật đi.
– Em khai thật mà anh ơi. Không tin anh cứ kiểm tra ạ.
– Nằm yên đấy để tôi kiểm tra.
Bình sờ nắn cơ thể của bà Lam. Bàn tay của gã chạm đến đâu bà Lam uốn éo, rên rỉ cuồng loạn đến đấy.
Tiếng rên rỉ của bà Lam được dàn loa mấy trăm triệu của Trọng kích lên rộn ràng nghe cực kỳ dâm đãng.
Bên này Trọng hì hục thủ dâm. Lan béo khoanh tay nhìn anh chàng làm việc riêng tư ấy ngay trước mặt mình, gương mặt cực kỳ lạnh lùng.
Bình sờ một lúc thì bà Lam không chịu được nữa, bà kêu ầm lên:
– Anh ơi, để em khai, em khai. Em thực sự ăn trộm tiền. Em giấu trong bướm ạ, anh cho chim vào sẽ thấy.
– Vẫn còn già mồm leo lẻo. Để tôi xem cô còn ngoan cố đến bao giờ.
Bình xé toạc chiếc váy ngủ của bà Lam để lộ cơ thể trần truồng với phần eo thít lại trông rất gợi cảm. Buổi tối bà Lam cùng với Quỳnh Hương đã bảo nhau cố tình ăn thật ít để giữ bụng bé nhằm tăng sức hấp dẫn. Đầu vú tròn căng như hai quả bóng của bà ưỡn lên trên, đôi chân thon thả, trắng phau không có một sợi lông hay một vết sẹo nào quặp chặt lấy hông của Bình.
Bà rên rỉ:
– Anh ơi, trừng phạt em đi. Trừng phạt em thật đau đớn vào, có thế em mới chịu được.
Ở bên này, Trọng cũng la ầm lên:
– Phạt nó đi. Địt toác lồn nó đi.
Lan béo trừng mắt nhìn Trọng, cảm thấy vụ này đang dần trở nên điên rồ quá sức tưởng tượng.