Phần 183: ĐƯA KIMURA VỀ VIỆT NAM
Như đã nói, Bình xem tập tài liệu MXD là kim bài miễn tử cho mình. Nếu tập tài liệu này lọt vào tay Vũ Thế Kỷ, ông ta nhiều khả năng sẽ nảy sinh ảo tưởng rằng chỉ cần tập tài liệu này là đủ, ông sẽ giao nó cho một công ty công nghiệp trong nước và khi ấy sẽ không coi trọng Bình nữa.
Bằng cách giữ lấy tập tài liệu, Bình sẽ làm tăng vị thế của mình trong mắt Vũ Thế Kỷ. Ông ta sẽ phải bảo vệ Bình trước các cuộc tấn công của Phạm Tiến Đạt.
Bình nói với ông Thắng:
– Cháu muốn đưa Arata Kimura về Việt Nam ngay trong ngày mai, có được không?
– Gấp vậy ư?
– Kimura thuộc danh sách những người bị an ninh Nhật Bản theo dõi. Ngay cả hiện nay đi nữa rất có thể chính phủ Nhật Bản vẫn xem đây là đối tượng cần giám sát do các hiểu biết sâu sắc của hắn về công nghệ cơ bản, nên tên của hắn ta nhiều khả năng vẫn thuộc danh sách những người bị cấm xuất cảnh, càng để lâu càng khó đưa hắn về Việt Nam. Cần phải hành động khẩn trương.
– Lãnh sự thuộc quyền quản lý của chú, giấy tờ không khó khăn gì, vấn đề nằm ở chỗ nếu Kimura thực sự thuộc danh sách đen của Nhật thì không thể xuất cảnh theo phương cách thông thường được mà phải làm giả giấy tờ.
– Có thể làm giả được chứ?
– Có thể. Nhưng cần sự chỉ đạo trực tiếp từ lãnh đạo chiến dịch là thiếu tướng Lê Văn Thành.
– Vậy thì có khó khăn gì đâu?
Bình gọi điện thẳng cho Lê Văn Thành. Ông Thành ngẫm nghĩ một lúc lâu, càng nghĩ càng thấy việc này quá lớn, không dám quyết, liền bảo:
– Để tôi hỏi ý kiến cấp trên.
Hai mươi phút sau, ông Thành mới gọi điện lại:
– Lãnh đạo đã phê chuẩn thực hiện chiến dịch. Đối tượng sẽ nằm trong danh sách bảo trợ của quốc gia và được hưởng thân phận mới. Tôi đã giao cho Trần Bình Trọng trực tiếp thực hiện các giấy tờ cần thiết từ phía Việt Nam để đưa đối tượng về nước. Cậu liên lạc với Trọng để trao đổi trực tiếp.
Bình khẽ lắc đầu.
Giao cho ai không giao lại giao cho Trần Bình Trọng.
Không rõ tên này đã biết chuyện mình bị Bình cướp người yêu chưa?
Gã đành làm mặt dày, gọi cho Trọng.
Trọng nói:
– Cậu muốn gì? Cứ nói đi.
Bình trình bày yêu cầu của mình, Trọng cứ ậm ừ, rồi bảo:
– Việc này thật không đơn giản.
Bình thở dài. Đúng như gã đoán, thằng này lại muốn gây khó dễ.
– Không đơn giản chỗ nào vậy anh?
– Cần phải mất vài ngày mới thực hiện được các yêu cầu của chú. Do toàn là giấy tờ giả nên phải cực kỳ cẩn thận nếu không sẽ bại lộ.
– Em không có vài ngày. Em cần đưa hắn về Việt Nam ngay trong ngày mai.
– Vậy thì không được rồi.
Bình nổi đóa, đang định gọi điện cho ông Thành để phàn nàn, thì Trọng lại bảo:
– Bình, anh biết chú đã làm gì với Hương và chị Lam sáng nay.
Trái tim Bình nảy lên, toàn thân đột nhiên ướt đẫm mồ hôi.
Tuy nhiên nghe giọng nói của Trọng thì không có vẻ gay gắt như lẽ ra phải có.
– Nếu chú giúp anh việc này, anh có thể đẩy nhanh việc của chú.
Bình lạnh giọng hỏi:
– Việc gì?
Trọng ấp úng nói:
– Lúc nghe chú làm tình với Hương và chị Lam, anh cảm thấy rất kích thích. Suốt từ sáng đến giờ anh không sao quên được những tiếng rên rỉ của hai người đó. Anh không ngờ được nghe các người làm tình qua điện thoại lại kích thích như thế. Anh không còn ảo tưởng gì với Hương nữa, anh biết rằng chú mày sẽ không chịu nhả cô ta ra, và từ nay cô ta đã thuộc sở hữu của chú. Nhưng nếu không thể cưới Hương, thì anh muốn được nghe tiếng cô ấy và chị Lam rên rỉ. Không biết chú có thể làm tình với họ một lần nữa và cho anh nghe qua điện thoại được không?
Bình không dám tin vào tai mình. Hóa ra Trọng lại mắc chứng thèm được nghe người khác làm tình với nhau.
Gã còn đang cân nhắc đề nghị của Trọng, thì Trọng đã lớn tiếng thuyết phục:
– Chỉ là điện thoại chứ không phải hình ảnh nên không thể gây ảnh hưởng gì đến Hương và chị Lam được. Anh hứa sẽ không ghi âm hay phát tán nội dung này lên mạng, cũng không công bố cho người thứ ba biết. Chú cứ yên tâm đi.
– Nếu anh dám làm những chuyện đê hèn đó, tôi sẽ buộc anh phải trả giá rất đắt.
– Anh thề anh sẽ giữ đúng lời hứa.
– Tôi không tin lắm. Tôi sẽ phái nhân viên của mình đến giám sát anh, nhưng yên tâm, đó là một người phụ nữ nên anh không cần lo lắng mất cảm xúc và không đạt được cực khoái. Anh có thể thủ dâm trước mặt cô ta không cần ngại ngùng gì cả.
Trọng thốt lên:
– Phụ nữ à?
– Đúng vậy. Cô ta là Lan béo. Nửa tiếng nữa cô ta sẽ đến nhà anh. Hãy chuẩn bị đi.
Bình bảo ông Thắng đưa mình về khách sạn gặp Đỗ Thiên Lam và Đào Quỳnh Hương. Hai người phụ nữ xinh đẹp vẫn đang nằm trên giường chờ Bình trở về, không hề hay biết về cuộc gọi điện lúc nãy của gã với Trần Bình Trọng.