Phần 182: CÔNG NGHỆ MXD
Sự thật là Arata Kimura có thể chép lại được toàn bộ hai trăm trang tài liệu này với độ chính xác tuyệt đối.
Từ lúc còn nhỏ Kimura đã thể hiện trí nhớ và trí thông minh thiên tài, từng nhiều lần xuất hiện trong các cuộc thi trí tuệ trên truyền hình, điều phi thường là gã chưa bao giờ chịu thất bại trước bất kỳ ai.
Nghe nói Kimura là người duy nhất ở Nhật Bản cả trong hiện tại lẫn quá khứ có chỉ số IQ trên 200.
Hắn tốt nghiệp đại học với điểm số cao nhất toàn trường, được Mitsubishi trải thảm đỏ đón về, sau hai mươi năm làm việc, được xem là nhà chuyên môn xuất sắc nhất của toàn tập đoàn và là một trong những người góp công lớn nhất trong việc hoàn thiện công nghệ MXD.
Trí óc của Kimura quá siêu việt khiến hắn cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt và buồn chán. Hắn bắt đầu dấn vào con đường cờ bạc như một hình thức giải trí, ai dè thua sạch tiền.
Công ty biết rõ các thói hư tật xấu của hắn, nhưng vì hắn quá giỏi nên các nhà lãnh đạo tập đoàn cố tình làm lơ, thậm chí còn thăng hắn lên chức vụ cao, quản lý toàn bộ mảng luyện kim của Mitsubishi.
Tình thế của Kimura dần xấu đi, hắn nợ đến năm trăm triệu yên, không có tiền trả, đành lấy bản tài liệu của MXD đem bán, nhưng cảnh sát theo dõi quá kỹ không sao bán được, phải hủy tài liệu đi.
Vụ việc này chìm xuống, thì vụ việc khác lại nổi lên.
Kimura mắc chứng nghiện sex, tâm lý của hắn cực kỳ bệnh hoạn, thích được sờ mó các cô gái trên tàu điện.
Sau vài lần trót lọt, cuối cùng cũng có người đủ dũng cảm tố cáo hắn, lần này thì các nhà lãnh đạo Mitsubishi không thể chịu thêm được nữa. Hắn bị công ty sa thải và tước bỏ tất cả các quyền lợi tài chính.
Tám năm sống khổ sở và nhục nhã khiến Kimura nhiều lần tìm cách tự sát, nhưng lần nào lòng ham sống cũng ngăn hắn lại.
Sự xuất hiện đột ngột của Bình giống như ánh sáng mặt trời chiếu sáng cuộc đời tối tăm và bế tắc của hắn.
Thấy Bình tỏ vẻ nghi ngờ, Kimura ngồi xuống sàn nhà, lấy giấy bút viết lại tập tài liệu về MXD.
Những dòng chữ, con số và bản vẽ thiết kế phức tạp cứ thế hiện ra chi chít trên các trang giấy A4.
Bình nhìn Kimura thể hiện tài năng mà trợn mắt líu lưỡi không nói được câu nào.
Sự gặp gỡ của hai người mang đầy tính định mệnh và hài hước. Bình là thằng học ngu nhất ở một quốc gia đang phát triển còn Kimura là thiên tài xuất chúng nhất ở một đất nước phát triển. Số phận đã xếp đặt cho họ xuất hiện chung trong một căn phòng chật hẹp, bẩn thỉu, với ba cô gái điếm cởi truồng đứng bên cạnh.
Chữ viết của Kimura rất đẹp, không kém chữ in chút nào, viết dài như vậy mà không cần gạch xóa dù chỉ một lần.
Càng đáng kinh ngạc hơn là các hình đồ họa được vẽ bằng tay mà tựa như dùng compa, thước kẻ, kết hợp với các dòng chữ thẳng hàng đều tăm tắp, nhìn thật mê ly.
Bình nhận ra rằng Kimura đã chuẩn bị vừa khéo hai trăm trang giấy A4.
Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, trong suốt tám năm qua hắn đã kiên trì chờ cơ hội được bán tập tài liệu này cho người mua thích hợp, có lẽ chính khao khát này đã cứu hắn khỏi ám ảnh tự sát.
Sau hai giờ đồng hồ, Kimura đã chép lại toàn bộ tập tài liệu. Hắn đưa nó cho Bình, nhưng ông Thắng đã cướp lấy.
Ánh mắt của ông sáng rực lên niềm hưng phấn, đây là niềm hưng phấn lập công, tập tài liệu này sẽ chắp cánh cho sự nghiệp của ông bay cao.
Bình cũng muốn có tập tài liệu này, gã không thể để nó rơi vào tay người khác. Tập tài liệu này chính là kim bài miễn tử cho gã.
Gã im lặng không nói gì, trong đầu nghĩ cách cướp lại.
– Kimura, anh đưa bộ tài liệu này cho chúng tôi mà không đòi hỏi gì à?
Kimura nheo mắt lại, nói:
– Các anh có bộ tài liệu này cũng vô ích. Các công thức trong này rất phức tạp, nếu tự mày mò sẽ mất tối thiểu mười năm, thậm chí mãi mãi không bao giờ nắm được phần cốt tủy của nó. Chi phí cho các cuộc thử nghiệm lặp đi lặp lại lớn đến mức tôi dám chắc rằng đất nước của các anh không đủ năng lực tài chính chi trả. Các anh cần có tôi hướng dẫn để đi đường tắt.
Bình liếc nhìn ông Thắng đầy thâm ý:
– Anh viết được bản này thì anh cũng có thể viết bản khác. Kimura, từ nay anh làm việc cho tôi, tôi đảm bảo mỗi ngày anh sẽ được ngủ với một cô gái khác nhau. Tôi trả cho anh ba trăm triệu yên một năm, cấp cho anh một căn biệt thự rộng hai trăm mét vuông, lại mua cho anh xe ô tô kèm tài xế riêng.
Kimura gật đầu, ánh mắt nhìn sang ba cô gái vẫn đang cởi truồng nãy giờ.
Bình cười cười. Gã nói với ba cô gái:
– Hãy phục vụ Kimura suốt đêm. Hãy cố làm anh ta hài lòng.
Bình và ông Thắng ra xe ô tô. Bình nói với ông Thắng:
– Chú Thắng, chú cầm bản tài liệu này không có ý nghĩa gì hết. Có lẽ chú sẽ được khen thưởng, nhưng điều đó sẽ giúp ích gì cho tương lai sự nghiệp của chú? Liệu chú có được bổ nhiệm lên các chức vụ cao hơn không? Liệu chú có triển vọng được thăng cấp tướng không? Năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi? Năm mươi ba tuổi đúng không? Chỉ còn vài năm nữa là chú về hưu, không ai cơ cấu chú vào các vị trí quan trọng nữa hết. Điều mà chú cần là tiền bạc. Chú Thắng, nếu chú để lại cho cháu tập tài liệu này, cháu sẽ đưa chú mười tỷ đồng. Số tiền ấy hẳn sẽ giúp ích ít nhiều cho chú.
Ông Thắng đốt một điếu thuốc, mặt mày nhăn nhó.
– Kimura có thể viết lại bản tài liệu khác cho cậu cơ mà?
– Đúng vậy, hắn có thể làm thế, nhưng nếu bản tài liệu này lọt ra bên ngoài, thì cháu không còn được nắm độc quyền công nghệ nữa.
Hơi thuốc mù mịt. Ông Thắng suy nghĩ rất lung.
Ông phải công nhận rằng Bình nói đúng. Gã luôn có con mắt rất sắc sảo trước mọi vấn đề.
Cuối cùng ông ngã giá:
– Ba mươi tỷ.
Bình cười nhe:
– Được, ba mươi tỷ đồng.
– Tôi sẽ cầm tài liệu này cho đến khi cậu chuyển tiền.
– Không ai chơi cái trò đấy hết. Nếu chú mang tập tài liệu này về nhà cháu sẽ không đưa cho chú một xu. Bắn tài khoản của chú đấy, cháu bảo thư ký của cháu chuyển tiền ngay đêm nay.
Ông Thắng nhìn Bình một lúc lâu. Khi thấy mình không thể chiến thắng trong trò chơi cân não này, ông đưa tập tài liệu cho Bình.
Bình gật đầu hài lòng. Gã thắng rồi, gã đã có trong tay thứ mà gã muốn.