Phần 181: LÀM Ở ĐÂY LUÔN À ANH?
Ở Hachioji có một khu nhà một tầng đã được xây dựng từ cách đây năm mươi năm trông rất lụp xụp và tồi tàn.
Trong đêm vắng, tiếng chuông cửa bấm liên hồi một cách rất bất lịch sự.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông nhìn hai vị khách lạ đầy tức giận.
Ông ta hỏi bằng tiếng Nhật:
– Chúng mày là ai?
Bình nghe không hiểu nhưng đoán được câu đấy, vì trong trường hợp này người ta chỉ hỏi một câu duy nhất mà thôi.
Gã đáp:
– Arata Kimura, chúng tôi đến đây để cứu anh.
Người đàn ông này chính là Arata Kimura. Con người ô nhục đã bị Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi sa thải khỏi chức vụ quản lý cấp cao từ cách đây tám năm.
Ông Thắng dịch lại câu đó cho Arata Kimura nghe.
Gương mặt của Kimura trở nên sửng sốt.
– Các người là ai?
– Hãy vào nhà nói chuyện. Ở đây không tiện.
– Không được, nhà tôi bẩn lắm.
– Điều đó không quan trọng.
Nhà trọ của Kimura rộng có mười bảy mét vuông, có một phòng tắm chung luôn với nhà vệ sinh, bên trong rác rưởi vứt bừa bãi. Căn nhà theo chủ nghĩa tối giản, nghĩa là chẳng có đồ đạc gì cả ngoài một cái nệm đã được trải sẵn ra sàn nhà để nằm ngủ và một cái tivi đặt trên một cái kệ thấp.
Xem chừng Kimura làm tất cả mọi việc trên sàn nhà, bao gồm cả việc ăn uống.
Nhìn cảnh này, Bình lại nhớ về cuộc sống thảm hại của gia đình gã ngày trước.
Ba người đàn ông đứng nói chuyện với nhau.
Bình nói trước:
– Arata Kimura, chúng tôi biết anh đã lấy cắp tập tài liệu về công nghệ MXD. Chúng tôi cũng biết rằng vì một lý do nào đó anh vẫn giữ nó lại chứ chưa bán được. Chúng tôi sẵn sàng trả giá cao để mua tập tài liệu này.
Kimura định mở mồm ra nói, nhưng Bình chặn lại:
– Anh nghi ngờ chúng tôi, điều đó cũng tự nhiên thôi, nhưng chúng tôi không phải nhân viên chính phủ Nhật Bản. Chúng tôi đến đây với mục đích lấy công nghệ MXD về Việt Nam để sử dụng. Chúng tôi sẽ thu xếp để đưa anh về Việt Nam, ở đó anh sẽ có nhà cửa, xe ô tô, tiền bạc và cả gái đẹp nữa. Anh nghiện cờ bạc và gái. Anh chơi bạc đến nỗi vợ anh không chịu được phải ly dị, bao nhiêu nhà cửa mất hết, lại còn đánh cắp cả bí mật công nghệ của công ty định đem bán mà có lẽ do bị theo dõi chặt quá nên vẫn chưa thực hiện được. Tám năm trước, anh chạm vào đùi của một cô gái trẻ trên tàu điện, cô ta đã tố cáo khiến công ty sa thải anh, từ đó anh phải làm thêm ở các nhà hàng để kiếm sống. Kimura, chúng tôi có nói sai điều gì không?
Nghe ông Thắng dịch lại câu đó, sắc mặt của Kimura tái mét.
Từ đầu đến giờ thằng trẻ này vẫn chưa cho hắn mở mồm nói được câu nào.
Hắn đang mấp máy môi, thì Bình đã lại nói với ông Thắng:
– Cho ba đứa vào đây.
Ông Thắng ra mở cửa, ba cô gái trẻ lần lượt bước vào.
Đây là ba nữ du học sinh Việt Nam đang sống bên Nhật, do cần tiền nên kiêm luôn nghề gái điếm.
Bình không dám gọi gái Nhật vì có nhiều quy định phiền hà, hơn nữa do bất đồng ngôn ngữ và văn hóa nên gã không kiểm soát được.
Lúc ba cô gái bước vào, căn phòng vốn đã chật chội càng chật chội hơn.
Bình nói:
– Ba cô gái này sẽ ngủ với anh đêm nay và cả các đêm sau nữa. Mọi chi phí đều do chúng tôi thanh toán. Anh sẽ không cần phải đi làm nữa, hay nói đúng hơn từ nay anh sẽ phải làm việc cho tôi.
Kimura mấp máy môi, dường như có ý định phản đối, nhưng Bình đã chặn lại.
– Các em, cởi quần áo ra đi.
Cô gái cao nhất, có vẻ là nhóm trưởng, kêu lên:
– Luôn ạ? Xấu hổ quá anh ơi.
– Luôn bây giờ.
– Chỗ này bẩn quá, bọn em không làm được.
Bình rút ra một xấp mấy trăm tờ một vạn yên, đếm từng tờ một.
– Mỗi em hai mươi vạn yên. Trả ngay tại chỗ.
Ba cô gái nhìn nhau, mắt sáng lên. Hai mươi vạn là cao gấp mười lần các chuyến đi khách thông thường rồi.
Cô cao nhất tuột váy, để lộ cơ thể mình dây mảnh mai. Sau đó lại cởi tiếp quần áo lót, để lộ cơ thể trần truồng không còn gì che đậy.
Hai cô kia thấy chị mình mở đường, cũng cởi quần áo theo.
Bầu không khí đột nhiên sặc mùi dâm dục.
Các cô này tuy không thật đẹp nhưng vẫn là phụ nữ, ngực mông đầy đủ. Con đực nào đứng trước ba con cái phơi mình ra như vậy chẳng phấn khích muốn phát điên?
Bình nhìn Kimura. Kimura nuốt nước bọt, nói:
– Tôi đã hủy tập tài liệu đó rồi.
Bình thở dài thất vọng.
Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng vẫn chẳng dẫn đến đâu cả.
Gã khoát tay, bảo:
– Các em mặc lại quần áo vào, về đi. Anh vẫn trả cho mỗi đứa năm vạn.
Kimura thấy ba cô gái mặc quần áo, vội kêu lên:
– Tôi đã học thuộc lòng tập tài liệu này, có thể chép lại cho các anh.
Bình nhìn Kimura, không giấu được vẻ nghi ngờ.
Bộ tài liệu nghe nói dày đến hai trăm trang, làm sao mà học thuộc lòng được?