Phần 180: ARATA KIMURA
Ngày làm việc thứ tư diễn ra chậm chạp. Đọc hồ sơ là một công việc buồn tẻ, kéo dài vô tận với những trình tự cứ lặp đi lặp lại, bắt đầu từ tên họ, sau đó là lĩnh vực chuyên môn, bộ phận công tác, số năm kinh nghiệm, khen thưởng và kỷ luật.
Bầu không khí ngày hôm nay được gỡ gạc lại bởi thái độ tình tứ của Đỗ Thiên Lam và Đào Quỳnh Hương. Hai người phục dịch Bình như cô gái phục vụ người yêu, nhân viên phục vụ sếp. Hễ người này ngồi dịch cho gã nghe thì người kia đi lấy nước uống hoặc ngồi bên cạnh nhìn gã với vẻ si mê. Thái độ ấy lộ liễu đến độ ông Thắng ngứa mắt quá phải ra ngoài hút thuốc cho đỡ bực.
Bình thấy các nàng không tập trung vào công việc, phải chấn chỉnh liên tục, nhưng đâu vẫn hoàn đó.
Khi chỉ còn vài chục bộ hồ sơ thì Bình đã mất hết hy vọng. Gã cảm thấy bốn ngày vừa rồi trôi qua phí hoài, gã như con cừu non lạc lối giữa thảo nguyên tàn nhẫn và độc địa, chờ đợi cái chết tất yếu của mình.
Đỗ Thiên Lam thấy gã u sầu, liền cầm tay gã. Bàn tay của bà mềm mại, mát mẻ, rất dễ chịu.
Bình mỉm cười với Lam, hơi thấy an ủi, nhưng lại lo cho tương lai của hai người phụ nữ này.
Nếu gã ngồi tù thì số phận của họ cũng sẽ chẳng ra gì.
Đào Quỳnh Hương đọc như máy:
– Aoi Watanabe, sáu mươi lăm tuổi, đã làm việc được bốn mươi ba năm, sẽ nghỉ hưu trong vòng một tuần. Chuyên viên khu luyện kim mới.
– Haruto Takahashi, sáu mươi ba tuổi, đã làm việc được bốn mươi mốt năm, sẽ nghỉ hưu trong vòng hai năm. Chuyên viên khu luyện kim mới.
– Kaito Nakamura, sáu mươi tư tuổi, đã làm việc được bốn mươi hai năm, sẽ nghỉ hưu trong vòng một năm. Chuyên viên khu luyện kim mới.
– Minato Yamamoto…
Bình đặt tay lên vai cô:
– Chờ chút đã. Khu luyện kim mới là gì thế?
Quỳnh Hương kiểm tra một hồi rồi nói:
– Khu luyện kim mới được Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi xây dựng cho Tenshi cách đây mười năm.
Bình run người lên:
– Chính nó rồi. Cho anh danh sách tất cả những người làm việc ở khu luyện kim mới. Lam, gọi giám đốc vào đây, anh có chuyện muốn hỏi.
Bà Lam vội chạy ra mời giám đốc vào bàn việc.
Có tổng cộng hai mươi lăm người làm việc ở khu luyện kim mới. Bình để riêng hồ sơ của họ sang một bên.
Lúc giám đốc bước vào, Bình không vòng vo mà hỏi thẳng:
– Khu luyện kim mới là cái gì thế?
Ông giám đốc trả lời:
– Hai mươi năm trước Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi đang ăn nên làm ra, dẫn đến nhu cầu cấp bách cần mở rộng quy mô sản xuất. Tuy nhiên lúc đó đang thiếu lao động, không thể tùy tiện tuyển người mới được. Công ty mẹ của chúng tôi là Mitsubishi Holding đã yêu cầu hợp nhất Tenshi với Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi nhằm tận dụng đội ngũ công nhân lành nghề và các cơ sở vật chất sẵn có của Tenshi. Việc hợp nhất gần như đã hoàn thành. Họ đã xây dựng cho chúng tôi một khu luyện kim sử dụng công nghệ mới nhất và hiện đại nhất thế giới là MXD ở khu rìa của Kanagawa, cách đây mười cây số. Tuy nhiên việc hợp nhất sau đó đã bị hủy bỏ.
Bình ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao lại như vậy?
– Việc hợp nhất diễn ra trong mười năm, khi đó thị trường đã xoay chiều, Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi lỗ nặng. Hơn nữa một việc cực kỳ tệ hại đã xảy ra. Tập tài liệu về công nghệ MXD đã bị sao chép và đánh cắp. Công ty mẹ Holding đổ lỗi cho chúng tôi về việc này. Họ đã hủy bỏ kế hoạch hợp nhất và tiến hành cuộc điều tra nội bộ nhưng không thu được kết quả nào. Họ cho rằng một nhân viên của chúng tôi đã lấy cắp. Tôi thì cho rằng người đã lấy nó là quản lý cấp cao của Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi là Arata Kimura. Hắn là một kẻ nghiện cờ bạc và đã tiêu hết sạch tiền vào các khoản đỏ đen. Hai năm sau đó Kimura đã bị sa thải. Nhưng tập tài liệu đã không bao giờ được tìm thấy.
– Khu luyện kim mới bây giờ ra sao rồi?
– Khu luyện kim mới đã xây xong, nhưng chỉ còn mỗi phần xác thôi, bởi các thiết bị quan trọng nhất đều đã bị Công ty Công nghiệp nặng và Hóa chất Mitsubishi lấy hết về rồi. Các nhân lực của chúng tôi đã được đào tạo cẩn thận để vận hành khu luyện kim mới, bây giờ chẳng còn việc gì để làm. Thật đáng tiếc. Chỉ còn một hai năm nữa toàn bộ thế hệ ấy sẽ về hưu hết, trong khi những người còn lại không được cập nhật các công nghệ mới.
Ông giám đốc nói câu ấy với vẻ tiếc rẻ.
Lại bảo:
– Chủ tịch Bình, anh đã xem toàn bộ hồ sơ người lao động của chúng tôi. Chúng tôi đã tiếp đón anh tử tế. Giờ ý anh ra sao? Anh có ý định mua Tenshi không?
Bình nhìn ông giám đốc, đôi mắt cau lại:
– Arata Kimura hiện giờ đang ở đâu?