Phần 177: TÌNH YÊU CHỚM NỞ
Ông Thắng đón ba người ở khách sạn để đến Tenshi làm việc ngày thứ ba.
Sự thính nhạy của dân tình báo lâu năm khiến ông lập tức cảm nhận được bầu không khí khác lạ trên xe. Dường như bà Lam và Quỳnh Hương có vẻ xấu hổ, họ hầu như không nói chuyện và cứ chốc chốc lại lén liếc nhìn Bình, rồi cụp mắt xuống.
Cách xưng hô của Bình cũng thay đổi. Gã gọi Lam và Quỳnh Hương là em, xưng anh, mỗi lần như thế thay vì thể hiện thái độ tức giận hay khó chịu, bà Lam lại tảng lờ, coi như không nghe thấy, còn Hương đôi khi đáp lại một cách trống không, nhưng giọng nói không còn gay gắt như hai hôm trước mà đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Ông Thắng biết rằng đêm qua hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng ông tinh ranh khôn ngoan, vẫn cư xử bình thường chứ không bóc mẽ ba người này.
Họ làm gì trong đêm không phải là việc của ông. Ông chỉ quan tâm đến chức trách của mình mà thôi.
Ngày thứ ba trôi qua như ngày thứ hai, nhờ hiệu suất được cải thiện mà cả nhóm xem được tám trăm bộ hồ sơ, nâng tổng số bộ hồ sơ đã kiểm tra được là một nghìn năm trăm tám mươi bộ, xem ra chỉ cần thêm một ngày nữa là xong.
Ông Dương đưa ba người về khách sạn rồi lại biến mất ngay. Bình rủ bà Lam và Quỳnh Hương đi ăn tối. Bà Lam dẫn cả đoàn đến một quán thịt nướng ở khu ẩm thực gần khách sạn.
Nhật Bản vẫn tự hào về chất lượng thịt bò. Quán này phục vụ bò Kobe, ăn rất ngon nhưng mỡ nhiều, nhanh ngấy.
Ba người vừa ăn vừa uống bia tươi, bầu không khí rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, bà Lam và Quỳnh Hương tỏ thái độ thân thiện với Bình. Họ nhận ra rằng Bình là người cực kỳ thông minh, vui tính, hài hước và biết cách đưa đẩy câu chuyện.
Mãi đến mười giờ tối ba người mới trở về khách sạn. Lúc đó cả ba người đều đã ngà ngà say.
Theo thói quen, bà Lam lại cùng với Quỳnh Hương về phòng của cô. Cô đứng chắn trước cửa phòng, nói nhỏ:
– Anh Bình chắc không làm gì cháu đâu. Đêm nay cô về phòng của mình được rồi ạ.
Bà Lam bối rối. Sau một lúc phân vân, cuối cùng bà đáp:
– Cô vẫn nên ở lại với cháu thì tốt hơn.
Bà Lam đã nói như vậy, Quỳnh Hương làm sao dám cãi? Ba người vào phòng. Bình nhường cho hai người phụ nữ tắm trước, sau đó gã mới vào kỳ cọ cơ thể và đánh răng sạch sẽ. Lúc gã bước ra, con chim dài hai mươi phân ngẩng lên đầy kiêu hãnh. Những sợi lông đen rậm rạp bám quanh hòn dái càng làm tăng thêm chất hoang dại.
Bà Lam đang ngồi trước bàn trang điểm để bôi kem dưỡng da. Quỳnh Hương nằm trên giường gọi điện thoại với chuyện với Trọng. Cả hai thấy Bình như vậy, không tự chủ được, tim đập thình thịch, máu chảy trong các mao mạch như ngựa phi.
Trọng thấy Quỳnh Hương đang nói chuyện bỗng lạc cả giọng, vội hỏi:
– Có việc gì không em?
Anh ta hỏi ba lần, Quỳnh Hương mới tỉnh ra:
– Không có gì đâu ạ.
– Không có gì thì tốt. Anh nhớ em quá.
– Vậy ạ?
– Em có nhớ anh không?
Bình thường khi nghe câu ấy, Quỳnh Hương sẽ đáp ngay rằng có chứ, em nhớ anh lắm, em chỉ muốn bay về ngay với anh. Nhưng lần này cô nói lảng sang chuyện khác.
– Hôm nay anh đã làm gì?
Trọng kể về ngày làm việc của mình cho Hương nghe. Cô chỉ ậm ừ, tất cả sự chú ý đều dồn vào con cặc đang giễu qua giễu lại trước mặt cô.
Cô chưa từng ngủ với Trọng nên không biết chim của gã có được như thế này không, nhưng cô dám chắc con chim này với mình đã quá đủ rồi, không cần to hơn nữa.
Quỳnh Hương tự cảm thấy xấu hổ vì mình nảy ra ý nghĩ dâm loạn như vậy. Những tiếng lải nhải của Trọng khiến cô thấy phiền toái làm sao. Cô nói vội vào điện thoại:
– Em đi về mệt quá. Có gì mình gọi sau nhé.
Quỳnh Hương ngắt máy, kệ cho bạn trai ở đầu dây bên kia bối rối.
Từ chỗ kinh sợ trước con chim của Bình, hai người phụ nữ đều nhìn nó với vẻ thán phục và thèm thuồng.
Bình đặt tay lên vai bà Lam. Cơ thể bà khẽ run lên, nhưng không phản kháng.
Gã tự hỏi mình có nên ngủ với hai người ngay đêm nay không. Gã biết rằng cả hai đều đã bị chinh phục, chỉ cần khéo léo một chút thì việc cởi quần áo của họ chẳng khó khăn gì.
Bình nghĩ về kết cục đau thương chắc chắn sẽ xảy ra với mình và những nhân tình của mình một khi chiến dịch Đêm Xuân thất bại, bao nỗi thèm khát bỗng tan biến.
Gã đi về giường. Ở phía sau nghe thấy tiếng một thở dài thất vọng rất nhỏ, phải tinh lắm mới nhận ra được.
Gã cười nhẹ:
– Anh không muốn làm khó cho các em. Nếu chúng ta thất bại cuộc đời anh sẽ rất thê thảm. Nếu mua được một thứ gì đó đủ tốt ở Nhật Bản, chúng ta sẽ ăn mừng bằng cách làm tình tập thể.
Bà Lam thốt lên:
– Thật ghê tởm. Đừng hòng nghĩ đến chuyện ấy.
Quỳnh Hương thầm thì:
– Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại?
– Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để hai em không bị kỷ luật.
Hôm đó Bình không đắp chăn đi ngủ. Cơ thể của gã kềnh càng, chiếm nguyên một góc giường, con chim cho dù mềm oặt vẫn cứ cộm lên tựa như ngọn núi nhỏ.
Quỳnh Hương chiếm góc giữa giường, để bà Lam nằm ngoài.
Đêm qua bà Lam trằn trọc không ngủ được vì sợ, đêm nay lại trằn trọc không ngủ được vì tiếc nuối.
Đến sáng, Bình nhận ra rằng từ lúc nào mà gã và Quỳnh Hương đã thành ra cảnh ôm nhau, gương mặt tuyệt đẹp của cô đang ấp lên bộ ngực vạm vỡ của gã, cánh tay của gã vươn ra ôm lấy người cô. Chiếc váy ngủ của cô xộc xệch, từ trên nhìn xuống thấy toàn bộ bộ ngực đầy đặn, trắng muốt, trông cực kỳ gợi dục.
Bàn tay thon thả, mềm mại của cô đang tóm chặt lấy con chim gã, thỉnh thoảng lại bóp mạnh một cái, tựa như vừa thấy điều gì đó kinh khủng trong giấc mơ.