Phần 175: CHĨA CẶC VÀO MẶT BÀ LAM
Sáng hôm sau, Quỳnh Hương đến chặn đường gã trong nhà ăn khách sạn với vẻ mặt căm tức:
– Đồ mách lẻo. Cậu tưởng như vậy là sẽ ép được tôi ngủ cùng phòng với cậu à? Đừng có nằm mơ. Chỉ những người mua được công ty con của Mitsubishi mới được Thiên Hoàng tiếp đón, cậu không mua được đâu.
Bình cười nhạt:
– Chị muốn nhiệm vụ này thất bại sao?
– Nhiệm vụ này thất bại cũng chả ảnh hưởng gì đến tôi.
– Tốt lắm, hy vọng chị sẽ tìm ra cách giải thích hợp lý với chú Thành khi về nước. Không rõ bên an ninh họ quản người như thế nào mà để lọt các thành phần bất mãn, chống đối vào thực thi các nhiệm vụ quan trọng như thế này.
Quỳnh Hương chột dạ, ngúng nguẩy bỏ đi.
Buổi sáng sau khi đã ăn xong, ông Thắng lại chở cả nhóm đến Tenshi, tiếp tục kiểm tra danh sách những người làm việc cho công ty này.
Ban giám đốc Tenshi nhìn nhau ngạc nhiên, không hiểu tại sao đoàn khách nước ngoài không thèm để ý đến cơ sở vật chất của công ty mà chỉ quan tâm đến sơ yếu lý lịch của tập thể người lao động, tuy nhiên họ biết Bình chính là chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Thiên Hạ, tập đoàn lớn nhất Việt Nam, có đủ tiềm lực tài chính mua lại công ty mình nên không dám coi thường.
Dẫu sao, cho đến nay có mỗi Thiên Hạ bày tỏ sự quan tâm đến Tenshi.
Quỳnh Hương làm việc đến chiều thì mệt quá, không trụ được nữa, phải nhờ bà Lam thay thế.
Trình độ tiếng Nhật của bà Lam rõ ràng kém hơn Quỳnh Hương, cảm giác chật vật hơn hẳn.
Hết ngày hôm đó ba người xem thêm được sáu trăm bộ hồ sơ nữa. Tổng cộng vẫn chưa đến một nghìn. Cũng không tìm được thông tin nào quan trọng.
Cảm giác lúc ấy thật tệ hại. Trên đường về, Quỳnh Hương công khai phê phán hành động của Bình là phí thời gian vô ích. Ông Thắng, bà Lam tuy không nói gì, nhưng dường như cả hai người này đều xem Bình là thằng ngớ ngẩn, bày ra những việc làm vừa tốn thời gian vừa không cần thiết. Sợ rằng không một ai trên chiếc xe này ngay cả Bình đi nữa, hiểu được việc kiểm tra danh sách người lao động Tenshi sẽ dẫn tới kết quả gì.
Lúc lên xe trở về khách sạn, Bình một mực im lặng, không nói câu nào.
Về đến nơi, Quỳnh Hương lại sang phòng bà Lam, Bình chỉ cười nhạt. Gã khóa cửa phòng, ngâm mình trong bồn nước nóng, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Gã ngâm mình trong bồn suốt nửa tiếng đồng hồ cho đến khi nước nóng bắt đầu trở lạnh thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Bình đang trong tâm trạng bất mãn. Gã không mặc quần áo, cũng không quàng khăn tắm, cứ thế tồng ngồng ra mở cửa.
Gã chỉ định mở hé ra xem ai, nếu là nhân viên khách sạn thì đuổi đi, ai dè người bấm chuông lại là Quỳnh Hương và bà Lam, gã liền mở toang cửa ra, để cả hai người phụ nữ cùng nhìn thấy cơ thể trần trụi của gã.
Cơ thể của Bình rất cao lớn và đặc biệt nam tính, bộ phận sinh dục được bao quanh bởi một tảng lông đen kịt, bắp chân cũng đầy lông rậm rạp, nhìn ở khoảng cách gần ám ảnh vô cùng.
Quỳnh Hương thấy con chim của gã, lập tức rú lên, lấy hai tay ôm mặt, quay người đi chỗ khác.
Bà Lam bình tĩnh hơn, không phát ra âm thanh nào, nhưng hai mắt cứ vô thức dán chặt vào con cặc khổng lồ của gã giống như bị thôi miên.
Ba người đối diện nhau như thế trong vòng vài chục giây trước khi bà Lam cuối cùng cũng thốt lên được thành lời:
– Cháu vào mặc quần áo đi. Cô với Hương có chút chuyện muốn trao đổi.
Bình nhún vai, gã vào trong nhà, tiếp tục ngâm mình trong bồn nước lúc này đã khá lạnh.
Sức vóc của gã phi thường, hồi bé tắm nước lạnh đã quen, không thể vì thế mà bị cảm được, ngược lại còn làm tăng tinh thần chiến đấu của gã.
Một lúc sau, gã lau khô người, nhưng không mặc quần áo mà cứ thế bước ra. Vốn gã đã ôm sẵn nỗi tức giận với hai người này, nên không hề có ý định dành cho họ chút danh dự nào.
Quỳnh Hương không ngờ gã lại hành xử như vậy, một lần nữa chứng kiến toàn bộ con chim của gã ở khoảng cách rất gần, lại cuống cuồng ôm mặt, gục đầu vào lòng bà Lam, tìm kiếm sự che chở từ người sếp trực tiếp của mình. Chỉ thiếu chút nữa thì người nữ chiến sĩ an ninh xinh đẹp, can trường này đã khóc thành tiếng.
Bà Lam ngồi trên ghế, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Bà vốn là một quan chức cấp cao trong chính phủ, đằng sau lưng của bà là cả một hệ thống nâng đỡ, mang lại cho bà cảm giác tự tin và an toàn, nhưng giờ đây chính cái hệ thống đã đưa bà lên đang quay lưng chống lại bà, đe dọa bà, đẩy bà đến trước miệng của một con đực hung hãn và nguy hiểm.
Ông Thành đã gọi điện chất vấn bà về hành động bao che cho Quỳnh Hương, dọa rằng nếu chiến dịch này thất bại sẽ kỷ luật bà theo những hình thức nặng nề một khi bà về nước, bao gồm cả khai trừ Đảng và buộc bà tội phản quốc. Bà Lam biết rằng tương lai của ông Thành dựa cả vào chiến dịch này. Nghe nói người này đã kiếm hàng trăm tỷ đồng bằng những hành động mờ ám. Ông ta đã tự nâng mình lên thành cánh tay phải của Vũ Thế Kỷ, cần phải có chiến tích mới duy trì được vị thế này. Kỷ trao cho ông ta quyền lực lớn đến nỗi Bộ trưởng Công an còn phải e ngại.
Vào thời điểm này những người đã từng nâng đỡ bà đều không thể giúp bà chống chịu cơn đại hồng thủy đang ập đến.
Nếu ở trong một trường hợp khác, hẳn bà đã dẫn Quỳnh Hương về phòng, nhưng vụ này lớn quá, bà không che chở được cho nàng, thậm chí còn chẳng tự bảo vệ được cho mình, đành nhục nhã ngồi đây, chứng kiến những hành động khốn nạn và đầy tính khiêu khích của Bình.
Bà không biết rằng tất cả những người có liên quan đến vụ này, thấp như Bình, cao như ông Kỷ, đều đang chịu áp lực rất lớn. Không một ai có cảm giác an toàn. Áp lực khiến cho họ trở nên thô lỗ, tàn nhẫn và sẵn sàng hãm hại người khác để đảm bảo lợi ích cá nhân. Điều nữa bà không biết rằng Bình là một con thú theo đúng nghĩa của từ này, một sinh vật giống đực có khả năng đánh hơi mùi máu siêu hạng. Gã có thể ngửi thấy sự yếu đuối và dễ tổn thương của con mồi từ khoảng cách xa hàng mét và nhanh chóng tìm ra cách khai thác điểm yếu ấy vì nhu cầu quyền lực và tình dục.
Từ trước đến nay bà Lam vẫn duy trì cung cách làm việc trang nghiêm lễ độ, đời sống tình dục có phần nhàm chán, mà nay do tình thế bức bách dẫn đến việc buộc phải đứng mặt trước một con đực có kích thước và sức mạnh vượt trội mình, có bộ phận sinh dục vĩ đại tỏa ra sức áp chế và cám dỗ ngoài sức phản kháng của mình. Bà có cảm giác như mình đang từ vị thế cao hơn, bỗng rơi thẳng đứng xuống vị thế thấp hơn hẳn so với Bình. Chức vụ cao cấp của bà trước cơ thể trần truồng của Bình đột nhiên trở nên vô nghĩa. Bà trừng mắt ra nhìn con cặc kinh tởm kia chĩa thẳng vào mặt bà trong nỗi sợ hãi, bất lực và hoảng loạn.