Phần 170: ÔNG HẢO MUA THUỐC TRÁNH THAI CHO VỢ CON
Từ buổi sáng Bình đã ra lệnh cho Diệu Vy và Xuân Nghi dọn về nhà mình sống, trưa nay các nàng bắt đầu nấu cơm cho gã ăn.
Bình nghễu nghện về nhà, cơ thể trần truồng không thèm giữ ý gì cả. Gã thấy hai mẹ con đang lúi húi trong bếp, trên người đeo tạp dề, mẹ thì tất bật thái rau, con thì bận bịu ướp thịt. Giờ chỉ còn hai mẹ con ở nhà, Vân Anh phải đến Thiên Phát làm việc.
Diệu Vy cúi người xuống ngắt các cọng rau già, cặp mông lớn cong lên, nhìn rõ qua lớp vải mỏng.
Bình vừa thấy cảnh ấy, đã như bị uống thuốc kích dục, chim đang mềm lại cứng lên.
Diệu Vy nghe tiếng gã bước vào, quay lại cười duyên:
– Anh nghỉ ngơi tắm rửa, ba mươi phút nữa là có cơm cho anh ăn.
Bình đáp:
– Anh muốn rửa ráy con chim này trong lồn em.
Câu ấy làm Diệu Vy sực nhớ ra rằng Bình ngủ với cả mấy chục người, ai mà biết con chim của gã có sạch không, hay trong cơ thể mang bệnh sẽ lây cho cô.
Nhưng cô đã quyết theo Bình rồi, tự nhận mình làm người hầu con ở, làm sao dám trái ý chủ?
Cô e lệ nói:
– Vậy để em cởi quần ra.
Bình lắc đầu:
– Khỏi cần. Mẹ con em cứ làm việc của mẹ con em. Anh làm việc của anh. Đừng chú ý đến anh mà hãy tập trung vào việc nấu nướng. Nếu cơm không ngon anh sẽ phạt hai mẹ con em.
Diệu Vy sợ hãi hỏi:
– Phạt như thế nào ạ?
– Không cho các em ngủ với anh nữa.
Sắc mặt của Diệu Vy lập tức tái xám.
Bình cười ồ lên:
– Đừng căng thẳng quá, anh trêu vậy thôi.
Diệu Vy tưởng như sắp khóc đến nơi:
– Anh làm em sợ quá.
– Sợ không được ngủ với anh sao?
Diệu Vy cúi đầu, vài lọn tóc mái rủ xuống sống mũi cao và thanh tú, hai má hồng đỏ bừng:
– Vâng.
Lại thì thào:
– Như thế làm sao mà chịu được?
Bình cảm thấy Diệu Vy cũng như Xuân Nghi đều có tính cách thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, không thích vòng vo.
Gã ôm chầm lấy cô từ phía sau, bàn tay luồn vào trong áo, tháo áo ngực ra vứt xuống đất, lại tụt quần cô xuống nhưng không tuột hẳn mà giữ lại ở mắt cá chân, rồi tay thì bóp vú, chim thì cọ cọ thành bướm.
Chân của Diệu Vy bị cái quần giữ lại, muốn dạng ra cũng không được, con chim của Bình thì rõ lớn, chỉ có thể nhét vào từng tí một, may mà nước lồn nàng chảy ra quá nhiều, nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà như vòi nước rỉ. Con chim của Bình mượn thế nước tiến vào trong hang, mỗi khi nhích thêm được phân nào Diệu Vy lại ngửa cổ kêu trời kêu đất phân đấy. Cô không tự chủ được nữa, nhặt rau loạn cả lên, rau già giữ lại, rau non vứt đi. Nếu chỉ có thế còn đỡ. Những cọng rau trong tay còn bị cô vô thức bóp nát thành bã luôn. Cô muốn quay lại, muốn cởi hết sạch quần áo ra, muốn kéo gã nằm xuống sàn nhà địt cho thỏa thích nhưng Bình cứ nhất định ép cô phải giữ nguyên tư thế đang làm việc. Cô thở như trâu. Lồn bị cọ xát mạnh quá, cơn đau rát và khoái cảm hòa lẫn với nhau, tạo thành một cảm giác mới lạ, kích thích cùng cực.
Xuân Nghi nhìn mẹ mình bị ông chủ địt ngay trước mặt, lúng túng không biết nên tham gia cùng, hay nên đứng yên tại chỗ. Bình quan sát sự đấu tranh nội tâm của cô với vẻ mặt thích thú, thấy cuối cùng Xuân Nghi vẫn đứng yên, đầu cúi xuống, làm ra vẻ tập trung vào việc ướp thịt, nhưng các bắp chân cứ run bắn, biết rằng cô cũng đang kích động ghê gớm, không rõ là thèm hay sợ, hay cả hai.
Xuân Nghi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, biết rằng ông chủ muốn mình đứng yên, thật là của hiếm.
Bản thân Bình cũng bị kích thích dữ dội. Lồn của Diệu Vy chật quá, gã không chịu được, đành xuất tinh vào trong người cô.
Bình bảo Xuân Nghi gọi điện cho bố, nhờ bố mua thuốc tránh thai cho mẹ uống. Mẹ vừa bị sếp bắn tinh vào bụng, nhỡ có thai thì hỏng bét.
Ông Hảo vừa nghe con gái nói xong, đã vội ba chân bốn cẳng chạy đi mua thuốc.
Hiệu thuốc ngay ngoài phố. Bà bán thuốc quen mặt ông Hảo, biết người này bị liệt dương chữa nhiều năm không khỏi, hôm nay tự nhiên đi mua thuốc tránh khỏi khẩn cấp, đoán ngay rằng ông đã khỏi bệnh. Chắc hôm nay kích thích quá nên bắn tinh không kiểm soát vào trong bụng vợ.
Bà cười toe toét, chúc mừng ông Hảo từ nay vợ chồng hạnh phúc, cuộc sống viên mãn.
Ông Hảo cười sung sướng:
– Con vợ em từ nay hết khổ rồi chị ạ. Lúc bị dập, nó la hét như cháy đồi.
Bà bán thuốc đã già, mấy chuyện này không ngại hỏi rõ.
– Thế được bao nhiêu phút?
– Hai tiếng.
Bà trợn mắt:
– Hai tiếng?
– Ừ, hai tiếng, mà đấy là còn bị người khác gọi phải đi, không thì chắc kéo dài đến chiều.
– Chú ơi, đừng bốc phét nữa.
– Em bốc phét làm gì?
Và ông cầm thuốc chạy về nhà Bình, vừa đi vừa khóc trong sự mừng rỡ chân thành.
Lúc ông Hảo chạy đến đưa thuốc thì Bình đang địt con gái ông tới tấp khiến tiếng “aaa” phát ra từ miệng cô bị kéo dài thành tràng vô tận. Xuân Nghi may mắn hơn mẹ, được Bình cho cởi quần. Lồn của cô khít quá, nếu cứ khép hai đùi lại thì vẫn nhét con chim vào được thôi nhưng cảm giác sẽ rất đau đớn. Bình không phải là loại ưa thích bạo dâm đến mức sẵn sàng gây tổn thương cho người tình của mình chỉ để tăng thêm chút khoái cảm.
Xuân Nghi đứng choãi rộng hai chân theo hình chữ V ngược. Bình ốp sát người cô, hai tay xoa nắn đầu vú, lưỡi liếm phần cổ sát tai, chim nhét vào lồn dập nhẹ nhàng mà khoái cảm. Xuân Nghi lúc đó còn biết gì nữa đâu, sẵn lọ muối trên tay liền rắc cả lọ lên thịt. Sau đó lại cầm miếng thịt lên nghiền nát bằng sức thiếu nữ đôi tám.
Mười phút sau, Bình xuất tinh vào trong người cô.
Gã vừa thở vừa liếc mắt nhìn ông Hảo. Ông Hảo hiểu ý, vội lật đật chạy ra cửa hiệu mua thuốc tránh thai cho con gái.
Bà bán thuốc trợn mắt lên nhìn ông như nhìn sinh vật lạ:
– Sao thế? Thuốc kia đâu rồi?
Ông hồn nhiên giải thích:
– Lần này là cho con gái em.
Bà bán thuốc run lẩy bẩy, hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra?
– Sếp nó xuất tinh vào trong bụng nó. Nhanh lên, đưa thuốc cho em, sếp đang đợi.
Bà bán thuốc cảm thấy thế giới này điên mẹ hết cả rồi. Trong lúc hoang mang bà vẫn đưa thuốc cho ông Hảo, và nhìn theo bóng dáng ông chạy hớt hải như thể nhà mình đang cháy.
Cứ như thế, Bình chuyển từ mẹ sang con, từ con sang mẹ. Bữa cơm được Diệu Vy hứa hẹn sẽ có trong ba mươi phút, mãi một tiếng rưỡi sau mới được bày lên bàn.
Bình cắn thử miếng thịt vội nhè ra ngay. Thịt mặn chát. Gã lại nhìn sang đĩa rau. Cái này phải gọi là sinh tố rau chứ không phải rau luộc nữa.
Bình bỏ đũa xuống bàn, nói:
– Các em làm hỏng bữa cơm rồi. Hai mẹ con cởi hết quần áo ra, trèo lên bàn đi. Anh không ăn được cơm thì anh ăn các em thay vậy.
Được vậy thì còn niềm vui nào bằng? Hai mẹ con Diệu Vy, Xuân Nghi vội cởi hết quần áo, trèo lên bàn, cùng giơ hai chân lên trời.
Tư thế này khiến lồn của cả hai mẹ con đều ở vị trí rất cao, nhưng Bình cao đến một mét tám tám, dù không kiễng chân lên gã vẫn đủ sức nhét chim vào bướm của hai nàng. Bình địt cả mẹ lẫn con, hai mẹ con cùng nhau rên la sung sướng.
Ông Hảo được Bình ra lệnh đứng bên cạnh, cầm sẵn giẻ lau nhà, thấy nước nhờn từ bướm vợ con ông chảy xuống giọt nào phải lau ngay giọt đấy, không được để sàn nhà bẩn thỉu hay trơn trượt, Vân Anh sẽ không thích.
Khi nước nhờn chưa kịp chảy ra, ông lại xung phong đi rửa bát để vợ con ông đỡ vất vả. Hai người đã bị Bình địt lâu lắm rồi, toàn thân run lẩy bẩy, tí nữa lấy đâu ra sức mà làm?
Cảm xúc dâng tràn. Bình cảm thấy cái trò này vui thật là vui, có thể làm đến đêm, nhưng rồi gã lại nghĩ đến cô Hòa đang đợi gã ở nhà, không thể không ngừng lại.