Phần 166: NGUYỄN DIỆU VY VÀ TRẦN XUÂN NGHI
Bình vừa ra khỏi nhà thì nghe tiếng gọi giật:
– Sếp Bình, sếp Bình.
Gã quay lại, thấy trưởng ban bảo vệ khu đô thị Trần Xuân Hảo hồng hộc chạy đến, phía sau có một người phụ nữ trung tuổi và một cô gái trẻ.
Ông Hảo năm nay bốn mươi lăm tuổi, đã làm bảo vệ ở Thiên Hạ Rừng Vàng được bảy năm. Lúc đầu ông gọi Bình là cháu, bây giờ ông gọi Bình là sếp và báo cáo với gã mọi việc, chỉ khi Bình đã phê duyệt rồi mới báo cáo lên công ty.
Người nào chi tiền người đó làm chủ. Bình trả lương cho ông nhiều gấp năm lần công ty bảo vệ, đương nhiên ông ta phải xem Bình mới là sếp thật sự.
Bình cau mặt, âm lượng không đổi mà vẫn ẩn chứa sự tức giận trong đó:
– Tôi đã bảo không cho người lạ vào khu vực này cơ mà?
Ông Hảo vội giải thích:
– Xin sếp Bình đừng giận. Con mụ này là vợ chú, Nguyễn Diệu Vy, còn đây là con gái chú, Trần Xuân Nghi. Hôm nọ sếp Bình có bảo rằng đang muốn tuyển người phục vụ trong gia đình, hỏi chú có biết ai phù hợp thì giới thiệu. Chú quen biết hạn hẹp, đâu biết ai đâu, chỉ có con vợ và đứa con gái này, sếp xem có ưng không.
Bình nhìn bà Vy và Xuân Nghi, thấy cả hai đều được, rất được là khác. Người như ông Hảo không ngờ lại cưới được vợ xinh, đẻ ra con gái xinh như vậy.
Ông Hảo thấy sắc mặt Bình dịu đi, lại thấy chim gã ngổng lên, biết rằng gã thích thú với vợ con mình, lòng tự tin trong người tăng lên đáng kể.
– Báo cáo sếp, con vợ tôi chăm chỉ, chịu thương chịu khó lắm, là giảng viên trường Cao đẳng Du lịch nên nấu ăn rất khá. Chỉ hiềm lương giáo viên thấp quá, không sống được, nếu sếp đồng ý thì nó sẵn sàng bỏ nghề giáo viên sang làm osin cho sếp, ngày nấu ăn ba bữa, giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, đảm bảo sếp sẽ hài lòng. Ngoài ra nó còn biết cả trò massage nữa, chẳng kém gì bọn nhân viên cửa hàng.
Bình thở dài:
– Tôi tin lời chú. Có điều chú để vợ mình sang sống với tôi không thấy ngại à? Diệu Vy khá lắm, tôi chắc không kìm lòng được đâu. Nếu chú thấy chuyện đó không ổn thì bỏ đi, tìm hộ tôi người khác.
Ông Hảo vội ghé tai Bình, thì thầm:
– Chẳng giấu gì sếp, chú Hảo này bề ngoài trông mạnh mẽ vậy thôi chứ bên trong bị chứng liệt dương chữa trị cả ba năm nay không khỏi, đời này coi như bỏ rồi. Nhưng Vy đang tuổi xuân phơi phới, năm nay mới có bốn mươi, khao khát vẫn còn hừng hực. Nhiều đêm thấy nó lăn lộn, khóc thầm mà chú thương quá, chỉ muốn tự đâm vào tim mình một nhát dao. Chú đề nghị ly hôn cho nó kiếm người khác mà nó lại thương chú cô đơn nên nhất định không chịu. Chú vẫn thường kể cho nó nghe về sếp, ca ngợi sếp là người tuổi trẻ tài cao, ngoại hình nhân phẩm không còn gì để chê trách. Con vợ chú mê các bộ phim của sếp lắm. Đêm qua nó ngủ mơ, gọi tên sếp hai lần. Chú biết nó chịu sếp rồi. Hôm nay dẫn đến đây, chỉ cần sếp duyệt thì cả hai người nhà chú đều hạnh phúc vô cùng. Chú chịu xơi nó là phúc đức của nó, phúc đức của chú nữa.
Bình nhìn Diệu Vy, thấy nàng chắp hai tay vào nhau, đầu cúi xuống, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn con chim khổng lồ của gã.
Diệu Vy cao mét sáu, dáng người tuy không mảnh mai nhưng mặt rất đẹp, ngực mông đều phát triển mạnh. Da nàng rất mịn và khỏe mạnh, nhờ thế mà tuy nàng không thật trắng nhưng vẫn rất gợi tình.
Nàng ăn mặc giản dị, áo phông quần vải. Bộ ngực lớn đội lên qua làn áo, nếu không phải nàng mặc áo ngực quá khổ thì hẳn bộ ngực này có thể so sánh với bà Thảo, thậm chí Lan béo.
Bình mỉm cười, hỏi:
– Em tên là Diệu Vy à?
Diệu Vy đáp khẽ:
– Vâng ạ.
Bình rất hài lòng.
Câu vừa rồi nghe có vẻ thừa thãi nhưng lại cực kỳ quan trọng. Mục đích là để xác lập vị thế và mối quan hệ giữa hai người. Diệu Vy nói vậy là đã chấp nhận dâng hiến thân mình cho gã rồi.
– Em ngoan lắm. Đây là con gái em với chú Hảo à?
– Dạ vâng. Nó cũng học trường cao đẳng Du lịch, là học sinh của em luôn. Nó học dốt lắm, chả nhớ được cái gì, chỉ được mỗi cái chăm và ngoan.
Bình cười:
– Con gái chăm và ngoan là được rồi. Còn muốn gì nữa. Anh cũng học dốt bỏ mẹ ra mà bây giờ anh là chủ tịch của hai công ty lớn nhất nước đây này.
Mấy người bọn họ nói chuyện với nhau ở giữa đường. Bình vẫn đang cởi truồng, thản nhiên và tự tin như đang mặc quần áo.
Gã nâng cằm Trần Xuân Nghi lên, thấy cô cũng đẹp như mẹ mà lại gầy hơn mẹ, dáng vẻ rất đáng yêu.
Diệu Vy bảo:
– Con bé vẫn còn trinh đấy ạ. Nó chưa từng có bạn trai.
Bình khẽ vuốt má Xuân Nghi, người cô run bắn, mắt chớp liên tục.
– Bố mẹ ép em đến đây, hay em tự đến? Em đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh. Nếu em muốn về thì anh cho em về. Em còn trẻ, tương lai còn dài, chuyện chồng con cũng phải cân nhắc.
Xuân Nghi ấp úng nói:
– Em đòi bố mẹ cho em đi cùng.
– Vì sao?
– Em chán học lắm rồi. Em không thông minh nên học không vào. Nhưng em có thể lau nhà rất sạch.
Bình bật cười, bỗng thấy cô bé này rất thật thà và dễ thương.
– Ở với anh em sẽ mệt đấy.
Xuân Nghi hiểu ý, mặt đỏ như gấc:
– Mệt em chịu được. Anh nuôi em, em hầu hạ anh.
– Em vẫn nghĩ gì nói nấy như vậy à?
– Vâng, em không biết nói dối. Ai cũng bảo em ngốc.
Bình nghĩ rằng cô này đúng là hơi ngốc thật, nhưng xử lý việc lớn lại cực kỳ thông minh.
Cô ta cương quyết bỏ trường cao đẳng để chọn cách hầu hạ gã, chẳng phải là đã tìm ra con đường ngắn nhất giúp mình sung sướng cả đời hay sao? Đó chắc chắn là một biểu hiện của trí tuệ xúc cảm EQ.