Phần 165: CÁC EM TRANH GIÀNH CON CHIM CỦA BÌNH
Bình thắc mắc với Bùi Cung Uyển:
– Con gái em đâu, sao không sang đây với anh?
Bùi Cung Uyển đáp:
– Nó cùng Lê Thảo Linh, Lê Cẩm Linh đi dự sự kiện của Thiên Phát, chắc giờ này mới về.
Vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng chuông cửa, Bùi Cung Uyển cười nói:
– Đấy, em bảo mà, chắc mấy đứa nhỏ.
Vân Anh ra mở. Quả nhiên ba nàng tiên xinh đẹp vừa được nhắc tên đã ùa vào.
Giáng My giận dỗi nói:
– Mẹ ngủ riêng với chàng mà không gọi con.
Bùi Cung Uyển than:
– Khổ thân tôi, biết cô về lúc mấy giờ mà gọi. Thôi, lại đây, anh ấy vừa nhắc tên mấy đứa.
Giáng My bối rối:
– Con vừa đi về đã chạy sang đây, chưa kịp tắm rửa gì cả, người đầy mồ hôi hôi hám.
Bình nói:
– Các em càng nhiều mồ hôi anh càng thích. Không em nào được tắm, lại hết cả đây, anh dùng lưỡi liếm cho các em. Chỗ nào hôi nhất liếm trước.
Lê Cẩm Linh lè lưỡi, bảo:
– Thế thì ghê chết.
Bình sốt ruột, bước lại người gần gã nhất là Giáng My, lột quần áo cô ra, để lộ tấm thân trần trụi, tựa như thiên thần hạ phàm.
Giáng My là đương kim Hoa hậu Thiên Phát, đương nhiên dáng vóc cực kỳ chuẩn mực, Bình vừa nhìn thấy chim đã muốn nổ.
Gã đè cô ra sàn nhà, lưỡi liếm khắp người cô, trong khi bộ phận sinh dục hai người dính chặt vào nhau, tựa như đã bị gắn keo. Hai mỹ nam mỹ nữ cứ thế địt nhau dữ dội như hai người chết đói đứng trước bàn đầy món ăn khoái khẩu.
Lê Thảo Linh dậm chân, kêu lên đầy ai oán:
– Anh thiên vị nó kìa. Anh không thương bọn em.
Bình cố ngẩng cái đầu đang bị Giáng My ghì chặt vào ngực, nói:
– Sao anh lại không thương bọn em? Mau cởi quần áo để xem anh thương nhiều như thế nào nhé.
– Anh cởi quần áo cho nó mà lại không cởi cho bọn em. Thật chẳng coi hai chị em em ra gì.
Bình cười xòa. Gã đứng dậy, cởi từng món đồ của cặp chị em song sinh. Hai nàng đẹp chẳng kém gì Giáng My, thật là mỹ nhân vạn người có một.
Bình kéo hai nàng nằm xuống, làm tình tập thể với ba người. Bùi Cung Uyển chống tay ngắm nhìn. Càng nhìn càng hưng phấn, lại muốn tham gia cuộc vui.
Năm người, một nam bốn nữ, quấn quýt với nhau theo hình thức thua ra đập vào, hễ chim Bình rời khỏi lỗ bướm của ai là người khác lập tức lấy bướm của mình trám vào chỗ trống, không để cho gã nghỉ ngơi phút nào.
Bùi Cung Uyển vốn đã mệt lắm rồi, chỉ chơi được thêm nửa tiếng là bật bãi, nhưng ba nàng kia dai sức vô cùng, làm một mạch đến một giờ sáng mới nghỉ.
Các nàng vốn đã lao động cả ngày vất vả, đến tối lại làm tình như trâu cày, cho dù khỏe đến đâu cũng kiệt sức.
Ba nàng leo lên giường nằm ngủ. Nhà Vân Anh có đến bốn phòng ngủ, tất cả các giường đều cỡ King size, chưa kể các ghế sô pha thoải mái êm ấm nữa, tha hồ cho các nàng tìm nơi thích hợp để đặt lưng.
Vân Anh tưởng đêm nay kết thúc ở đây, ai ngờ lại có tiếng chuông.
Cô ra mở cửa, thấy Bảo Châu bước vào, sắc mặt đầy mệt mỏi. Bình thấy dáng điệu của cô như vậy, vội bước tới ôm cô vào lòng.
– Em sao rồi?
– Em ly hôn chồng rồi. – Bảo Châu thở ra một hơi rất dài. – Từ ngày mai sóng gió sẽ ập đến với em.
– Em đừng lo. Vân Anh đã mua nhà cho em, em ở nhà đó cũng được hoặc ở đây với anh cũng được. Anh sẽ liên hệ với các tờ báo để dìm vụ này xuống. Anh còn có nhiều người bạn quyền lực có thể đảm bảo rằng vụ này sẽ không lan quá xa.
Bảo Châu mỉm cười, phô hàm răng trắng như ngọc.
– Anh có yêu em không?
Bình cúi xuống, hôn lên môi cô:
– Anh có, anh yêu em rất nhiều.
– Nhiều như thế nào?
– Nhiều đến mức sẽ vì em mà chống lại cả thế giới.
– Thật chứ?
– Thật.
– Chồng em dọa sẽ tung hê mối quan hệ giữa anh và em lên mạng để làm chúng ta nhục nhã.
– Anh sẽ gọi điện cho một người bạn để chặn vụ này lại. Em đừng lo. Hắn sẽ phải sợ chính quyền thôi.
Ý định của Bình là nhờ ông Lê Văn Thành can thiệp. Ông Thành là thiếu tướng công an, có quyền lực rất lớn, chồng của Bảo Châu muốn yên ổn làm ăn không thể ngang bướng chống lại.
Vừa nói chuyện, gã vừa cởi quần áo của Bảo Châu ra.
Cơ thể của Bảo Châu đẹp lộng lẫy, phần nào cũng khêu gợi đến cùng cực. Cô ưỡn bầu ngực trắng phau không tì vết của mình lên cho Bình mút mát, thở hổn hển:
– Từ lúc yêu anh, em không cho lão chồng đụng vào người em nữa.
– Vậy thì ông ta tức là đúng rồi.
– Lão thèm muốn chết, nhưng em chỉ thèm anh thôi. Nhu cầu của em lớn lắm mà được gặp anh có mỗi một tuần một lần, em không chịu được. Bao nhiêu tức tối em trút lên người lão cả.
Lúc Bình đặt tay vào bướm đã thấy nước nhờn tràn trề. Gã liền đút ngay con chim của mình vào, làm tình với cô đến tận năm giờ sáng Bảo Châu mới thỏa mãn hoàn toàn. Cô mệt quá, ngủ vùi khi Bình vẫn đang địt cô.
Lúc này Bình cũng mệt rồi, đang định ôm ấp Bảo Châu đi ngủ, thì lại nhận được cuộc gọi của Bích Thủy.
Bình mở máy, hỏi:
– Có chuyện gì thế em?
Bích Thủy dấm dứt khóc:
– Anh vui chơi với người ta quên mất em rồi.
– Ơ kìa, anh vừa mới địt em cách đây ba hôm.
– Thiếu hơi anh một ngày em đã không chịu được rồi, đây những ba bốn hôm.
Bình nhẹ nhàng nói:
– Còn sớm, em ngủ đi, khi nào có thời gian anh sang ngay với em.
Nói rồi, gã tắt máy, cánh tay dài ôm chặt lấy cơ thể mềm mại như bông của Bảo Châu, chân kẹp lấy mông nàng, đi ngủ. Nhưng điện thoại lại kêu.
Bình hơi bực mình. Gã mở máy ra, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng nói đầy vẻ buồn ngủ của Lan Phương. Gã lập tức dịu đi.
– Em thấy mẹ khóc. Mẹ bảo anh không yêu mẹ nữa.
– Làm gì có chuyện đó. Mẹ em cứ chuyện bé xé ra to. Anh chỉ bận tí thôi.
Lan Phương thủ thỉ:
– Anh có sang đây bây giờ được không? Em bị mẹ đánh thức để nói chuyện về anh, tự nhiên thấy thèm.
Chim Bình theo câu nói ấy bật lên cứng ngắc. Bình rít giọng:
– Chỉ cần câu nói ấy của vợ anh thì cho dù anh đang làm gì cũng sẽ gác lại để phục vụ em đến khi em thỏa mãn mới thôi. Em dậy đi đái đi, chờ anh đến là làm tình đến trưa luôn nhé.
Bình rời ghế, để Bảo Châu nằm yên trên sô pha, cứ trần truồng như thế bước ra khỏi nhà, tiến về căn biệt thự của mẹ con Lan Phương cách đó có hai mươi mét.
Cánh đông của khu đô thị Thiên Hạ Rừng Vàng toàn bộ là của gã, ngay cả đội ngũ bảo vệ cũng do gã quản lý và trả cho một khoản tiền riêng rất lớn bên cạnh lương cứng của Thiên Hạ. Họ thần phục gã, coi gã mới là ông chủ chân chính. Vậy nên ở đây gã giống như vua, thích làm gì là làm không cần tuân theo các ràng buộc và quy chuẩn văn hóa xã hội.