Phần 163: THIỆP MỜI CƯỚI
Bình hỏi:
– Kế hoạch của chúng ta là như thế nào? Cháu sẽ phải làm gì ở Nhật Bản?
Ông Thành đáp:
– Thú thật là chúng tôi cũng chưa biết.
Bình trợn mắt, nói lớn:
– Chú chưa biết chúng ta phải làm gì ở bên Nhật thì sang đó làm gì?
– Chúng tôi đã thử tất cả các biện pháp mà chúng tôi nghĩ ra được nhưng không biện pháp nào thành công. Chúng tôi đã gặp các nhà lãnh đạo chính phủ và quốc hội Nhật Bản, đã gặp các nhà lãnh đạo tập đoàn Mitsubishi, tất cả họ đều trả lời một cách lịch sự rằng nếu các bạn muốn có công nghệ thì hãy trả giá cao để mua các công ty con đang được rao bán. Nhưng làm sao chúng ta có thể mua được các công ty đó? Nó quá đắt so với tiềm lực tài chính của chúng ta. Đó chính là lý do chúng tôi tìm đến cậu. Cậu với cách tư duy và tiếp cận vấn đề khác thường của mình có lẽ sẽ tìm ra được một giải pháp thú vị nào đó mà chúng tôi chưa nghĩ đến.
Bình nhoài người lên, hỏi:
– Rốt cuộc các bác muốn mua công nghệ gì?
– Công nghệ MXD. Nó đã được phát minh ra từ cách đây bảy mươi năm rồi nhưng vẫn hết sức hữu dụng và đang được sử dụng rộng rãi trong ngành luyện kim của Nhật Bản. Nó cho phép tạo ra các loại sắt thép đủ mạnh để chế tạo phi thuyền đi lên Mặt Trăng. Dĩ nhiên nó cũng cực kỳ hữu dụng với ngành công nghiệp quốc phòng. Tất cả các loại sắt thép mà chúng ta đang sử dụng để chế tạo nòng súng, pháo, xe tăng và tàu chiến đều đang được nhập khẩu. Điều gì sẽ xảy ra nếu các cảng quốc tế của chúng ta bị phong tỏa? Lúc đó chúng ta sẽ không thể cầm cự lâu hơn sáu tháng.
– Mitsubishi đang giữ công nghệ MXD?
– Họ giữ hai phiên bản của công nghệ này, chúng ta chỉ dám đề cập đến MXD thế hệ đầu tiên. Tuy nhiên ngay cả vậy thì họ vẫn không chịu bán cho chúng ta. Nhiệm vụ của các cậu là tìm mọi cách mua MXD với cái giá mà chúng ta có thể trả được.
Ông Thành nói tiếp:
– Cô Lam đã sang Nhật nhiều lần và có các đầu mối mà cô ấy sẽ cung cấp cho cậu. Ba ngày nữa cả nhóm sẽ xuất phát từ sân bay Nội Bài. Bình, cậu là hy vọng cuối cùng của chúng tôi, hy vọng cậu sẽ làm được điều thần kỳ nào đó để chiến dịch Đêm Xuân không bị chết yểu.
Bình lắc đầu, cảm thấy việc này quá khó khăn.
Gã không biết một từ tiếng Nhật nào, cũng chưa từng sang Nhật Bản, tệ hơn nữa là không hề có khái niệm nào về nước Nhật, làm sao mà làm ăn gì được? Càng nghĩ càng thấy đây là một thất bại đã được báo trước.
Trong tâm trạng nặng nề, Bình trở về nhà đột nhiên nhận được tin nhắn của Vân.
Gã bảo Yên Hà lái xe đến nhà cô.
Đã rất lâu rồi gã chưa gặp Vân. Gã không biết tại sao cô lại nhắn tin đòi gặp mình gấp như vậy.
Nhà Vân vẫn vậy, tẻ nhạt và buồn rầu. Gã bấm chuông cửa, đợi một lúc mới thấy Vân bước ra.
Trông cô thật xinh đẹp và hấp dẫn, không thua bất kỳ mỹ nhân nào trong hàng ngũ những người tình của Bình.
Bình mỉm cười, hỏi:
– Em muốn gặp anh có chuyện gì?
Vân đưa cho gã một tấm thiệp. Bình mở ra xem, hóa là thiệp cưới.
Gã nhíu mày, nói:
– Em cưới chồng? Hôm nào?
– Chủ nhật.
– Là ngày kia à?
– Vâng, mời anh đến tham dự cùng cho vui.
Bình lắc đầu:
– Anh không vui. Em mới có mười tám tuổi, lấy chồng sớm làm gì?
– Có cơ hội thì phải chớp ngay lấy, không thì cả đời nuối tiếc.
– Cơ hội à? Chắc gì đây đã là cơ hội. Vân, em có yêu chồng em không?
Vân cười lạnh:
– Đó không phải là việc của anh.
– Em không yêu chồng. Em yêu anh. Từ trước đến nay em chỉ yêu mỗi anh mà thôi. Anh có thể cảm nhận được điều đó. Em đừng làm điều ngu ngốc ấy.
– Em nghĩ kỹ rồi.
Bình nói một cách sôi nổi:
– Vân, em luôn muốn cưới một người đàn ông thành đạt và giàu có. Ngày xưa em bỏ anh vì anh nghèo. Bây giờ anh đã giàu rồi, cực giàu rồi, anh có thể nuôi em mười đời không hết tiền. Em đừng cưới chồng, về với anh đi, anh sẽ mua cho em cái nhà đẹp nhất ở Hà Nội này, mua cho em bất kỳ chiếc xe nào mà em muốn, lại tuyển cho em một tài xế riêng. Em có thể đi du lịch ở bất kỳ nước nào trong bao lâu em muốn. Em nói sao đây, Vân?
Vân nói, vẻ mặt thản nhiên:
– Anh không bằng chồng em đâu, nên đừng cố.
Bình bật cười, không tin:
– Chồng em là thằng nào? Là thằng nào anh cũng chấp một tay.
– Tên chồng em trên thiệp cưới đó.
Bình cầm tờ thiệp lên, đọc lại lần nữa.
Vũ Thế Hội.
Cái tên nghe quen quen.
Bình nghĩ ra điều gì, giật mình hỏi:
– Thằng này có quan hệ gì với Vũ Thế Kỷ?
– Anh ấy là con bố Kỷ.
Bình giật bắn người, giọng run run:
– Ông Kỷ năm nay sáu mươi lăm tuổi, làm sao lại có con bé tí thế này được?
– Bố chồng em kết hôn muộn, đẻ con muộn. Mãi đến năm bốn mươi tuổi mới đẻ anh Hội, năm nay anh ấy hai lăm tuổi.
Bình ngắc ngứ.
Gia thế như vậy thì gã không đọ được thật.
Vân nhìn Bình, thở dài.
– Nếu anh hứa cưới em làm vợ, thì em sẽ suy nghĩ lại.
Bình sững sờ nhìn Vân.
Đó là một lời đề nghị mà gã không bao giờ hình dung ra nổi.
Một người quyết liệt như Vân mà lại sẵn sàng từ bỏ đệ nhất công tử vào đêm trước ngày cưới chỉ để được làm vợ gã. Gã biết rằng cô vẫn còn yêu gã, nhưng không đoán ra được cô yêu gã nhiều đến như vậy.
Tiếc thay lời đề nghị của Vân đã đến quá muộn.
Bình lắp bắp:
– Anh cưới vợ rồi. Nhưng một người đàn ông có thể lấy nhiều vợ. Em có thể làm vợ thứ hai của anh. Không phải là vợ hai, theo nghĩa kém hơn vợ cả, mà là vợ thứ hai, với tất cả mọi quyền lợi tương đương. Anh sẽ yêu em như yêu người đầu tiên anh đã cưới làm vợ.
Vân bước lên, dùng hết sức tát vào mặt gã một cú thật đau.
Da mặt của Bình rát đỏ. Gã biết mình ăn tát đáng lắm, nên không tránh né, cũng không phản kháng lại.
Vân quay người, bước vào nhà, đóng sập cửa lại.