Phần 157: TRỪNG PHẠT TÌNH ĐỊCH
Lúc Bình đến được nhà của Hoàng Ái Đoan Trang thì đã mười hai giờ đêm. Nhà tắt đèn tối om. Bình gọi bà không nghe máy.
Gã nhắn liền một lúc mấy tin liền để xin lỗi, mà không thấy bà đọc.
Bình đứng trước cổng ra vào, ngần ngừ một lúc, sau cùng quyết định vẫn bấm chuông cửa. Gã bấm ba lần, không ai ra mở cửa cho gã.
Bình hiểu rằng thế là hỏng việc rồi. Mối quan hệ đầy hứa hẹn mà gã vừa xây dựng được với bà mẹ đã đổ vỡ chỉ vì cô con gái của bà không chịu buông cho gã về sớm hơn.
Gã thở dài, định lên xe ra về thì trong nhà đèn bật sáng.
Cửa mở, một thằng con trai chắc ở giữa tuổi hai mươi, rất cao lớn nhưng dáng vẻ lấc cấc theo kiểu côn đồ chợ búa chứ không được trầm tĩnh thanh lịch như Bình bước ra, quát bảo:
– Mày đến đây làm gì, cút.
Bình nhướng mắt lên nhìn, thấy bà Trang đứng khoanh tay đằng sau, sắc mặt tối sầm, hiểu ngay rằng bà tức giận vì nỗi gã đến muộn nên đã gọi thằng ranh con này đến phục vụ mình đêm nay. Gã phẩy tay, cười nhạt, lại quay lưng bước tiếp.
Cử chỉ ấy đã chọc giận thằng ranh kia. Hắn thấy Bình đẹp trai hơn mình, cao lớn hơn mình, còn trẻ tinh như vậy mà trên người đã mặc toàn quần áo hàng hiệu, tay đeo đồng hồ Patek Philippe cực kỳ đắt tiền, đi xe ô tô siêu sang có nữ tài xế cầm lái, bản thân mình so với gã khác nào hạt cát so với quả núi, cứt chó so với nho mẫu đơn Nhật Bản. Hắn tự biết rằng sự có mặt của hắn đêm này chỉ là công cụ để bà Trang trả thù Bình, nỗi nhục nhã dâng lên đầy mặt.
Hắn vốn đã nhục nhã rồi, thấy Bình tỏ thái độ không thèm chấp, lại càng uất hơn.
Nếu hắn biết rằng Bình là một diễn viên, và cú phẩy tay vừa rồi không phải để tỏ thái độ không quan tâm mà là một động tác khiêu khích thì hẳn hắn đã biết khôn mà cư xử cho đúng mực. Nhưng hắn lại không hề biết điều đó.
Bình đến đây mục đích là để ngủ với bà Trang, đời nào gã chịu rút lui một cách dễ dàng như vậy. Gã lùi một bước để tiến hai bước, chọc cho thằng kia nổi khùng lên để có cớ tẩn cho một trận.
Thằng cha mở cổng, nhào tới, định đấm Bình. Bình tránh được hai cú, thuận đà thụi cho một quả cực nặng vào giữa bụng khiến thằng trẻ ranh lăn quay ra đất, đau đớn quằn quại.
Gã ra hiệu cho Yên Hà đánh xe đi, còn mình thì đường hoàng bước vào nhà bà Trang, khóa cổng lại, tiếp tục bước đến cửa chính, ôm ghì lấy bà Trang và hôn bà ngay trước mặt thằng trẻ ranh kia.
Bà Trang để mặc cho gã hôn mình mà không chống cự hay phản kháng gì cả. Lúc đó bà đang mặc áo ngủ, bên trong không có phụ kiện. Bình đẩy bà vào tường, tụt quần mình xuống, địt bà ngay ở cửa ra vào trước mặt thằng trẻ ranh đang tức điên cuồng.
– Địt mẹ thằng chó, mày nhớ mặt tao. Tao sẽ giết mày.
Bình không thèm đáp lại mà địt bà Trang càng dữ dội hơn. Bà gục đầu trên vai hắn, rên rỉ và ngoáy mông một cách cuồng loạn.
Bàn tay khỏe mạnh như của Bình xé toạc chiếc váy của bà, vứt ra vườn. Cơ thể bà lập tức trở nên trần truồng. Bình vục mặt vào ngực bà, vừa cắn vừa mút. Ở bên dưới chim gã càng dập bà dữ dội hơn.
Thằng trẻ tức quá, khóc hận bỏ đi. Lúc đó Bình mới đóng cửa lại.
Gã hành xử như vậy vừa là để dằn mặt thằng trẻ, vừa bực bà Trang đem hai người bọn hắn ra làm trò đùa.
Cũng vì tức mà gã địt bà Trang rất mạnh khiến bà không sao thở được. Đôi mắt bà trợn trắng lên. Hóa ra bà cũng giống con gái bà, hay nói đúng hơn là con gái bà được di truyền lại đặc điểm này từ bà, hễ sướng quá là hai mắt trợn ngược.
Bình địt bà Trang từ mười hai giờ đêm đến mười hai giờ trưa hôm sau. Bà đói quá, phải xin gã dừng lại cho bà nghỉ.
Bà nằm run lẩy bẩy trên giường, gọi osin mang cho nước uống và bánh trái để ăn cho đỡ đói, trong khi Bình đứng trần truồng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường.
Bà ăn xong, cảm thấy đỡ mệt hơn. Bà tựa đầu vào thành giường, nói:
– Cả đêm qua anh không nói với em câu nào.
Bình quay đầu lại nhìn bà, ánh sáng chiếu lên vai gã trông chẳng khác gì thần thánh.
– Đừng bao giờ tìm cách chọc tức anh theo kiểu đó một lần nữa.
– Em xin lỗi. – Bà Trang nói một cách nhu thuận.
Đêm qua bà đã tận mắt chứng kiến Bình xử đẹp thằng nhóc kia khiến một đứa cứng đầu cứng cổ như nó cũng phải khóc như cha chết. Cách làm của Bình đơn giản mà lại hiệu quả đến ngạc nhiên. Trong suốt vụ đụng độ Bình không nói một tiếng nào, gã chỉ đơn thuần hành động nhanh và dứt khoát, không cho đối phương cơ hội trở tay.
Rồi sau đó bà được tự thân trải nghiệm sức khỏe thể chất đáng kinh ngạc và khả năng làm tình dẻo dai vô địch của Bình. Từ đó bà vừa yêu gã, vừa sợ gã. Trong lòng bà đã hoàn toàn thần phục, không còn dám tỏ ra ngang ngược như mỗi khi đứng trước người khác.
Trước đây bà khinh Bình tuổi trẻ mà đã dám ngồi ghế cao, bây giờ bà mới hiểu ra mình ngu dại tới mức nào. Là nó còn trẻ thế mà đã được ngồi ghế cao mới đúng. Phải bản lĩnh như thế nào, tài năng như thế nào, thông minh cơ trí như thế nào mới có thể đứng trên đầu vạn người ở tuổi mười tám. Tương lai của gã rộng mở khó tưởng tượng nổi, tốt nhất là cúi đầu làm nhân tình của gã, còn hơn ngẩng đầu bướng bỉnh rồi bị đập bẹp như con gián.
Bình quay trở lại giường, ngồi xuống bên cạnh bà. Vốn là một người đàn ông dễ tính với phụ nữ, gã tha thứ cho bà. Con chim của gã đang mềm, bây giờ lại cứng lên.
Bà Trang hỏi:
– Người ta bảo anh có thể làm tình cùng lúc với hàng chục cô gái trong hàng chục ngày liên tục.
Bình cười hỏi:
– Ai bảo em thế?
– Em có các nguồn tin ở bên Thiên Phát. Em dĩ nhiên muốn biết xem thành viên mới của Hội đồng quản trị Thiên Hạ là người như thế nào.
Bình bẹo má bà, nói nửa đùa nửa thật.
– Tin đồn sai rồi. Anh có thể làm tình cùng lúc với nhiều cô gái trong nhiều tháng liên tục. Bản thân anh cũng chưa biết giới hạn của chính mình. Kể từ khi anh biết đến người phụ nữ ấy, ngày nào anh cũng làm tình, ít thì với ba người, nhiều thì với vài chục người, anh chỉ ngừng lại vì ba lý do. Thứ nhất là đối tác của anh mệt, thứ hai là vì anh bận, và thứ ba là vì anh chán, chứ chưa bao giờ vì anh mệt. Chẳng hạn như hôm nay là em xin ngừng, chứ anh vẫn có thể địt em thêm vài ngày nữa.
– Anh thật là một con quái vật.
– Em thích anh là một con quái vật hay là một thằng yếu sinh lý?
Bà Trang nhoẻn cười:
– Dĩ nhiên em thích anh như thế này hơn.
Bình nắm tóc bà, dí mặt bà vào dái gã, bắt bà ngửi mùi con chim nồng nặc.
Bà Trang giật mình, định giằng ra, nhưng bà nhanh chóng nhận ra rằng con chim của Bình chẳng những không hôi và khai như bà tưởng, ngược lại còn đặc biệt kích thích nữa. Sắc mặt của bà trở nên đê mê.
Bài này Bình đã dùng nhiều lần, lần nào cũng thành công. Những người phụ nữ từng ngửi mùi chim của gã đều nghiện như con nghiện ma túy.
Có lẽ mai gã phải dùng bài này với em Ái Khanh mới được.